
Chủ nhật, ngày 15 tháng 5, trời nắng.
Đã
bao giờ bạn trải qua cảm giác như thế này chưa?
Cảm
giác phiền muộn vì đôi tai đã để lỡ mất tên người đó;
Cảm
giác hụt hẫng vì không đuổi kịp bóng hình đẹp đẽ của người đó;
Thậm
chí chỉ vì một lý do nghe có vẻ thật trẻ con;
Nếu
một người nào đó có thể gặp được ai đó ba lần trong một ngày, chứng tỏ có duyên
với người đó...
Nên
trong lòng cứ ngập tràn khát vọng sẽ gặp lại người đó lần thứ ba.
“Chị Hy Nhã, em thấy chị rồi nhé.”
Từ hành lang bệnh viện vọng lại một giọng trẻ con non nớt rồi cứ thế dần dần
vang đến gần hơn. Tôi khẽ mỉm cười, con bé nha đầu Tiểu Anh lại còn dám giở trò
láu cá này, trước kia lâu lắm rồi, khi còn nhỏ, lúc chơi trò trốn tìm, tôi cũng
đã từng dùng chiêu này rồi.
Tôi căng tai lắng nghe tiếng bước chân, chờ đợi tiếng lọc cọc đó lướt qua phía
trước cánh cửa nơi tôi đang ẩn nấp, nhưng...
“Chị Hy Nhã, chị ở đây đúng không? Em vào đây, em thấy chị rồi!” Tiểu Anh dừng
bước ngay trước cửa phòng tôi đang nấp, thò đầu vào trong tìm kiếm.
Tôi nín thở, rón rén co người lại phía sau cửa, cố gắng không để phát ra bất kỳ
một tiếng động nào. Tiểu Anh vốn là đứa nhát gan, con bé chắc chắn không dám
vào một mình đâu. Quả nhiên, một lúc sau, con bé quay đi, tiếp tục tiến về phía
trước.
Tôi nhón chân, bước nhè nhẹ ra cửa, định dọa cho con bé một trận. Ai ngờ, vừa
mới thò được cái đầu ra ngoài thì...
“Á!”
Đầu tôi va phải thứ gì đó làm tôi kêu lên đau đớn.
ở phía trước, Tiểu Anh nghe tiếng kêu liền từ từ quay đầu lại. Không còn thời
gian để xoa cái đầu đang đớn đau ấy nữa, tôi vội vàng nấp vào phòng, kéo theo
luôn cả cái “thứ” gì đó vừa va phải, lập tức trốn sau cánh cửa, đưa ngón tay
trỏ giơ lên cái miệng đang chu ra.
“Chị Hy Nhã hả?”
Tiếng bước chân phát ra càng ngày càng gần, chắc chắn con bé Tiểu Anh đang quay
lại, dây thần kinh toàn thân tôi như căng lên, cố áp sát người vào tường hơn,
cảm giác giống như một tờ giấy dính chặt vào bức tường.
Một lần nữa, Tiều Anh dừng bước trước cửa phòng tôi, nhưng lần này chỉ khoảng
hai, ba giây sau con bé lại bỏ đi ngay.
Chờ đến khi tiếng bước chân Tiểu Anh dần đi xa hẳn, tôi mới vỗ vỗ nhẹ vào ngực,
thở phào nhẹ nhõm.
Phù! Nguy hiểm quá! May mà mình phản ứng kịp!
Nhưng... chờ đã! Sao tôi lại cảm thấy có cái gì đó kỳ lạ nhỉ...
Lưng tôi dường như đang tựa vào một vật gì đó âm ấm, đã thế cái vật âm ấm đó
lại có vẻ mềm mềm, bên trong có thứ gì đó đang đập thình thịch...
Rốt cuộc đó là...
Tôi toát mồ hôi lạnh, từ từ nhìn chếch về phía sau. Á... Thứ đầu tiên đập vào
mắt tôi là một bờ vai rộng, đưa mắt ngước lên, một cái cằm nhẵn nhụi, sau đó là
một gương mặt sáng sủa và cặp mắt nâu trong sáng, cuối cùng là mái tóc màu vàng
kim vô cùng bắt mắt.
Ôi trời ơi!
Thì ra vật thể âm ấm đó là một chàng trai!
Mà lại còn là một anh chàng điển trai nữa chứ.
Mà tôi với anh chàng điển trai này lại còn đang... đứng áp sát nhau thành một
tư thế thân mật đầy ám muội!!!
Uỳnh uỳnh...
Mặt tôi nóng ran, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, hơi thở dồn dập...
“Cậu cậu cậu... sao cậu lại ở đây?” Tôi vội vàng quay người, chỉ tay vào anh
chàng điển trai đó, hỏi lắp ba lắp bắp, do kích động, nên cái lưỡi cũng bị nhịu
theo.
“Ha ha!” Cậu ta không thèm đáp lại, chỉ cười một cái.
Đùng... đoàng!!!
Chỉ trong tích tắc, đại não như bị luồng điện năm tỉ vôn đánh trúng, tạm thời
mất đi khả năng xử lý số liệu, chỉ còn duy nhất chuỗi lệnh chỗ con trỏ đang
nhấp nháy không ngừng: Chàng hoàng tử đang đứng trước mặt tôi thanh khiết như
đám cỏ vừa được sương mai gột rửa, có phải vừa bước ra từ những trang truyện
tranh?
“Cậu nghĩ mình là siêu nhân sao?” Nhìn dáng vẻ đờ đẫn của tôi, cậu ta đột nhiên
mở miệng hỏi một câu còn kỳ cục hơn cả sự xuất hiện của cậu.
“Hả... không phải!” Tôi lắc đầu, trong giây lát bỗng xuất hiện một liên tưởng
không được hay cho lắm.
Một tên nam sinh đẹp trai xuất hiện ở bệnh viện với một câu hỏi ấu trĩ như vậy,
lẽ nào cậu ta bị ngớ ngẩn hoặc là... bệnh nhân khoa thần kinh?
“Vật chất có thể thay đổi, cậu nghĩ rằng không khí có thể chuyển hóa thành con
người được không?”
“Không thể.”
“Cậu nghĩ một người vô duyên vô cớ kéo theo một người khác vào trong này trốn,
có bình thường không?”
“Không bình thường.”
“Đúng! Cậu là đồ ngốc!”
“Á... cái gì?” Tôi chợt bừng tỉnh, lập tức hiểu ra ý của hắn. Lẽ nào hắn chính
là “vật thể” vừa nãy bị tôi va vào rồi lại bị tôi vô duyên vô cớ lôi vào trong
này?
Thế mà tôi lại không hề có chút cảm giác gì đối với hành động kéo người khác
vào phòng, lại còn chất vấn cậu ta tại sao lại xuất hiện ở đây? Trời ơi, như
vậy chẳng phải cũng rất ấu trĩ sao?
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, nhiệt độ nóng rực trên mặt gần như có thể hâm nóng cà
phê. Tôi ngẩng đầu lén nhìn và bắt gặp anh chàng đẹp trai đó cũng đang nhìn tôi
với điệu bộ nửa như cười mà lại như không cười.
Soạt soạt soạt...
Tôi lập tức cảm thấy buồn bực. Tên này rõ ràng không hề ngốc ng