Teya Salat
Nhật Ký Vượt Tường Của Vợ Yêu

Nhật Ký Vượt Tường Của Vợ Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326242

Bình chọn: 10.00/10/624 lượt.

ại cho cô. Thật ra thì khi cha Tô Diệp còn sống am hiểu quản lý tài sản, để lại cho cô rất nhiều bất động sản, nhưng đó cũng chỉ là sản nghiệp thôi, đối với cô mà nói chỉ còn lại con số lạnh lẽo. Chỉ có biệt thự này, bóng dáng cha mẹ cô giống như cũng sáp nhập từng cọng cây ngọn cỏ bên trong.

Tô Diệp quá mức đau lòng, sau khi cha mẹ độ nhiên qua đời, thế cho nên không bao giờ muốn thấy cảnh thương tình, vì vậy Đỗ Hành liền dẫn cô rời đi.

Hôm nay lại tới đây, Tô Diệp xuyên qua lan can sắt ngó vào trong, không ngờ phát hiện phía sau sân nhỏ giống như có ngọn đèn.

Lòng của cô cả kinh, cố gắng đẩy cửa đi vào bên trong. Cửa cũng không khóa lại, cô đẩy không ra, tiếng đẩy cửa kinh động người bên trong. Một ông cụ mặc quần áo công nhân đi tới, trong tay còn cầm đèn pin cầm tay. Ông soi về phía Tô Diệp, nghi ngờ quan sát Tô Diệp: “Tiểu thư, xin hỏi cô muốn tìm người sao? Nơi này không có ai ở.”

Tô Diệp thấy quần áo người này, suy đoán đây là người trông coi: “Ông khỏe chứ, tôi tên Tô Diệp, là chủ nhân của nơi này, có thể mở cửa ra hay không, tôi muốn vào xem một chút.”

Ông cụ trông coi đầu tiên kinh ngạc, sau lại hiểu được, bừng tỉnh nói: “Cô là tiểu thư nhà họ Tô?”

Tô Diệp gật đầu, lễ phép nói: “Đúng, tôi vốn ở nơi này.”

Ông cụ trông coi vừa nhiệt tình mở cử, vừa mời cô đi vào, đồng thời trong miệng càu nhàu tình trạng của tòa nhà này. Thì ra là mấy năm trước ông ấy được mời đến đây trông coi tòa nhà này, cũng chăm sóc định kỳ sân cỏ, hoa và cây cảnh bên trong, mà Đỗ Hành cũng phái người có quy luật tới quét dọn trong phòng.

Ông cụ trông coi mở đèn trong nhà ra, Tô Diệp đẩy cửa đi vào phòng khách.

Nhìn nơi này đã từng rất quen thuộc, đôi mắt Tô Diệp ửng hồng.

Ở khúc quanh cầu thang này, cô đã từng nghịch ngợm coi cầu thang làm cầu trượt mặc váy qua lại trên dưới, làm cho bà vú bó tay hết cách’ hay là ở trên ghế sa-lon đó, cô đã từng ôm búp bê híp mắt nghe tiếng đàn dương cầm của mẹ.

Ánh mắt dời sang phải, cô nhìn thấy cây đàn Piano màu trắng dưới bệ cửa sổ,nghe nói đó là cha tặng quà sinh nhật 18 tuổi cho mẹ. Cô cất bước đi tới, đã nhiều năm, Piano đã từng cao quý bây giờ đã có mùi vị năm tháng, cô giơ tay lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng hoạt động, Piano liền phát ra âm thanh ưu nhã.

Đây là bài hát mà mẹ đã từng đánh qua, nhắm mắt lại, Tô Diệp giống như có thể thấy bóng lưng mẹ mặc váy màu xanh dương ngồi ở trước chiếc dương cầm.

Cũng chỉ là mấy nốt nhạc thôi, năm tháng cứ như vậy chảy theo dòng qua đi, người thân đã qua đời, không còn theo đuổi, lưu lại chỉ có đau đớn nhớ thương.

Tô Diệp hơi ngửa đầu, để nước mắt thiếu chút nữa tràn mi của mình không cần chảy xuống, cô dứt khoát đứng dậy, cất bước lên cầu thang lên lầu hai. Lầu hai quẹo trái đến căn phòng thứ ba, đó là căn phòng của cô.

Đi vào thì trang trí bên trong vào nhiều năm trước lúc cô rời đi giống nhau như đúc, ngoại trừ trên giường ít đi gối ôm Chuột Mickey màu xanh dương.

Tô Diệp đi tới sờ sờ ga giường chăn đệm thế như rất sạch sẽ, không có một tí bụi bặm.

Cô cười khổ, xem ra Đỗ Hành thật sự thận trọng, dĩ nhiên vẫn phái người tới dọn dẹp nơi này. Thệm chí trong lòng cô còn cho rằng mình nói đùa, chẳng lẽ Đỗ Hành vẫn quét dọn nơi này chính là dự liệu được có một ngày cô sẽ muốn về đây sao?

Tô Diệp khe khẽ thở dài, mệt mỏi ngã ở trên giường trước kia của mình.

Cô thực sự mệt moi, cái gì cũng không muốn suy nghĩ.

Cô chỉ tưởng tượng khi còn bé, nằm ở trên giường mềm mại thuộc về mình, cái gì cũng không muốn, ngủ yên bình một buổi tối.

Cô hoàn toàn tiến vào mộng đẹp, cô mơ hồ nghĩ, cha và mẹ có thể đến trong mộng tới gặp cô hay không đây? Bọn họ có thể nói với cô, rốt cuộc cô phải làm gì hay không?

=========

Ngày hôm sau, cô ở nơi này nửa ngày, cuối cùng rốt cuộc rời khỏi đây bắt đầu đi học. Ngày nay Đỗ Hành cũng không gọi điện thoại tới, điều này hiển nhiên không giống với phong cách đối đãi của anh gần đây.

Tô Diệp nhớ lại vẻ mệt mỏi ngày hôm qua của Đỗ Hành, cô nghĩ có lẽ anh mệt mỏi thôi.

Thật ra tì cừng chiều một người cũng cần hơi sức.

Sau khi trở lại trường học, tâm tình Tô Diệp tốt hơn nhiều. Mặc dù trong trường học này đã không có bạn bè hoặc cái khác hấp dẫn Tô Diệp, thế nhưng không khí nơi này càng an ổn, điều này làm cho Tô Diệp cảm thấy buông lỏng rât nhiều.

Mà sau đó nghe được tin tức càng làm cho cô cảm thấy an ủi, thì ra cha Thạch Lỗi đã rời khỏi nước ra nước ngoài phát triển, chức vị rất tốt vô cùng có tương lai, mà Thạch lỗi đã không còn đi tìm một công ty có thể tiếp nhận anh, mà anh và mấy vị sư huynh của mình tự mở công ty. Mặc dù trước mắt vừa mới bắt đầu, nhưng mọi người rất co trọng tương lai.

Ở trong trường học một tuần, Tô Diệp chưa từng gặp qua Thạch Lỗi, cô nghĩ tới Thạch Lỗi hẳn là tốt nghiệp rời đi, huống hồ bây giờ mở công ty, nên rất bận. Ai biết một buổi tối nào đấy của tuần thứ hai, cô thấy Thạch Lỗi và một đám bạn học đi liên hoan, đang ở một phòng ăn trong trường học.

Đó là buổi tối ở dưới đèn đường, khoảng cách khá xa, cô không biết Thạch Lỗi có thấy mình hay không, nhưng cảm giác ánh mắt c