Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323265

Bình chọn: 9.00/10/326 lượt.

dáng vẻ Tống cha bây giờ, nam nhân bốn mươi tuổi này đã không còn gì.

Ta vỗ vỗ mu bàn tay khô héo của hắn: “Cha, không có việc gì, ta không yếu ớt như vậy.”

Hôm sau có thánh chỉ từ trong cung truyền đến. Ngày thành hôn của ta cùng tam hoàng tử đã định, lại nói lễ nghi trong cung phức tạp, muốn ta ngay lập tức khởi hành vào cung học tập, cho đến ngày thành thân.

Ý đồ của hoàng đế thật rõ ràng, chỉ cần hắn đem ta giam ở trong cung, sau khi xuất chinh sẽ không lo sợ Tống cha đốt lửa ở hậu viện của hắn, bởi vì một khi kinh thành có biến, ta nhất định là vật hi sinh đầu tiên. Cái mà họ gọi hạt nhân chính là như thế.

Thái giám truyền chỉ đi rồi, ta đến phòng ngủ nói lời từ biệt với Tống cha. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm đạo thánh chỉ kia, mắt thâm trầm. Ta ngồi bên giường của hắn nhẹ giọng nói: “Cha, chỉ cần người còn sống, hoàng đế sẽ không làm gì ta, cho nên nhất định ngươi phải bảo vệ thân mình thật tốt, sống lâu trăm tuổi, để hoàng đế kia tức chết.”

Tống cha thở dài một tiếng, nâng bàn tay tiều tụy lên, nhẹ nhàng đưa tới đầu ta, sờ ta giống như hồi nhỏ vậy: “Vân Tường của chúng ta, vậy mà lớn rồi.”

Ta im lặng ngồi cùng Tống cha một lát, mãi đến khi hắn mệt mỏi không chịu được mà ngủ đi, ta mới ra khỏi phủ, ngồi vào kiệu đỏ thẫm, cỗ kiệu lay động vào cung.

Ta không thấy hoàng đế, thái giám quản sự đem ta an bài ở một cung điện hẻo lánh trong hậu cung. Không chừng cách vách chính là lãnh cung, mỗi đêm đều nghe tiếng nữ nhân khóc nức nở. Ta cảm thấy nàng khóc thật dễ nghe, giống như là đang hát, không ngờ nhờ vậy mà mỗi đêm ta ngủ đều rất ngon.

Trong cung lạnh lẽo như tuyết, nhưng ngày ngày trôi qua rất nhanh, cũng như khi ta còn làm ở điện Nguyệt Lão vậy. Chỉ là lúc đó thỉnh thoảng ta sẽ nghĩ vĩnh viên bản thân không bao giờ mua được rượu ngon, hay cảm thán một chút về tính keo kiệt của Nguyệt Lão. Mà hiện tại, trong đầu ta ngẫu nhiên sẽ nhớ đến cái đêm đầy tuyết kia, dáng vẻ đỏ mặt của Lục Hải Không khi nói hai chữ “Cầu hôn” với ta.

Ngày xuất giá sắp đến, bọn thị vệ tuần tra ở cửa cung điện của ta cũng nhiều hơn, buổi tối không còn nghe thấy tiếng khóc nức nở của nữ nhân nữa, chỉ có tiếng bước chân nặng nề của thị vệ đi tới đi lui, càng khiến ta thấy áp lực hơn khi ở phủ hộ Phương Bắc.

Lại là một đêm tuyết rơi, ta ngủ không được, dứt khoát mặc xiêm y đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Đẩy cửa sổ ra, vừa vặn lại thấy ở bên ngoài có một hắc y nhân nhẹ nhàng đánh những thị vệ canh cửa hôn mê. Ta chớp mắt, cảm thấy thân ảnh kia quen thuộc đến mức khiến ta không dám tin.

“Uy…”

Ta vừa mới mở miệng, hắc y nhân liền quay người đi đến bên cửa sổ, hắn đứng ở ngoài vươn tay bịt miệng ta lại: “Chớ có lên tiếng.” Trên mặt hắn bịt một tấm vải đen, âm thanh rầu rĩ, nhưng tốt xấu gì cũng đã cùng nhau trải qua cuộc sống mười mấy năm, sao ta có thể không nhận ra hắn.

Hắn nghiêng tai lắng nghe một lát, sau đó kéo khăn che mặt xuống, một đôi mắt sáng lên ánh tuyết: “Vân Tường, là ta.”

Ta vỗ vỗ tay hắn, ý bảo hắn buông ra, nói: “Ân, đã nhìn ra.” Lục Hải Không lại không muốn sống đến mức này. Một thủ lĩnh phản quân như hắn sao có thể im hơi lặng tiếng mà lẻn vào hoàng cung. Ta không khỏi vươn tay nhéo nhéo mặt hắn, hung hăng dùng sức, bóp mặt hắn đỏ một mảnh.

Miệng hắn phát ra những âm thanh đau đớn “tê tê”, nhưng không kéo tay của ta ra, chỉ ủy khuất nói: “Vân Tường, đau.”

“Lục Hải Không.” Ta nhìn hắn một hồi lâu nói, “Ngươi không muốn sống nữa sao?”

Hắn cũng nhìn ta chằm chằm: “Muốn, mà ta cũng muốn ngươi.”

Rõ ràng là một câu nói đáng khinh, nhưng lúc này từ miệng hắn nói ra, ta lại không thấy đáng khinh chút nào, hắn như một tiểu hài tử tràn đầy năng lượng mà thề rằng hắn sẽ chăm chỉ đọc sách.

Ta trầm mặc, Lục Hải Không nói: “Không phải ta không có lý trí, cũng không phải không có ai khuyên ta…” Hắn dừng một chút, như nhớ đến chuyện đáng sợ nào đó, đôi mắt hơi cúi xuống: “Chỉ là, nghe nói ngươi bị người khác bắt đi…”

“Không có người bắt ta đi.” Ta đánh gãy lời hắn, nói lạnh lùng mà rõ ràng: “Ta để lại thư cho ngươi, là chính ta nguyện ý trở về.”

Lục Hải Không không nhìn ta, lại tự nói: “Quân sĩ hôm đó nói ngươi bị người ta khiêng trên vai bay đi…”

Thấy thần sắc của hắn như vậy tâm ta nhất thời bủn rủn, ta hít thật sâu một ngụm khí lạnh rồi nói: “Lục Hải Không, ta để lại thư cho ngươi, để ngươi biết, là ta tự nguyện trở về.”

Khóe môi hắn run rẩy mấy lần, như muốn tìm lời phản bác ta. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn trầm mặc, hắn cong môi lên nhưng trong mắt không có ý cười: “Vân Tường, ngươi đừng có lúc nào cũng thành thật như vậy.”

“Ngươi trở về đi, bảo vệ bản thân cho tốt.”

“Vì sao?” Hắn đứng ở ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn mặt đất chằm chằm: “Quen biết mười sáu năm, bầu bạn sinh tử năm năm…Vân Tường, ta biết ngươi phải có nguyên do.”

Ta nên nói thế nào với hắn? Năm đó Tống cha mưu hại một nhà Lục tướng quân là muốn tự bảo vệ mình? Ta ruồng bỏ hắn trở về kinh thành là vì cha ta, kẻ thù giết cha của hắn? Năm năm bầu bạn nơi phương Bắc, ta và hắn đều cố gắng không nhắc đến chuyện này, bởi vì đối với kiếp này mà nói, huy


Polly po-cket