
i cứng đờ, ta không quản hắn cứng hay không cứng, đẩy hắn ra chạy đến bên cạnh sư phụ. Thấy miệng vết thương trên đầu vai của sư phụ, bong da tróc thịt, nhất thời ta không biết nên làm gì nói gì.
“Bị dọa choáng váng sao?” Sắc mặt sư phụ tái nhợt, nhưng ngữ khí vẫn giống bình thường: “Lần sau ngươi chạy loạn thử xem!” Hắn phất ống tay áo xoay người rời đi, nhất định là cơn tức trong lòng vẫn chưa hết.
Ta túm tay phải của hắn, sợ hãi đến run rẩy: “Sư phụ…Bị thương, đau không đau không…”
“Không chết được.” Hắn lạnh lùng nói: “Hừ, hiện tại ngươi lại nhận ta làm sư phụ. Ta không cho ngươi ăn gà hầm nhân sâm, ngươi chạy đi tìm gà con hầm nấm sao?”
Ta ngoan ngoãn nhận sai: “Sư phụ, ta sai lầm rồi, không bao giờ chạy loạn nữa.” Trong lòng ta sợ hãi, thanh âm nhịn không được mà run lên: “Ngươi không cần tức giận…Không cần vứt bỏ ta.”
Vừa nghe lời này sư phụ quay đầu liếc mắt trừng ta, thanh âm có chút kỳ quái mà nói: “Nga, lúc trước là ai rống lên không cần sư phụ.”
“Ta sai lầm rồi.”
“A, vi sư là người lòng dạ hẹp hòi, không nhận.”
“Ta sai lầm rồi…” Trong lòng ta lăn qua lộn lại chỉ biết nói mỗi câu này. Giống như có gió lạnh vù vù thổi trong ngực, ta cảm thấy lần này sư phụ thật không cần ta nữa rồi. Ta ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm. Sư phụ liếc mắt nhìn ta, nháy mắt thần sắc hắn có chút sợ sệt: “Uy!” Hắn xoay người mang theo chút dở khóc dở cười: “Tường Tử ngu ngốc, chọc ngươi thôi, khóc cái gì!”
Nước mắt từng giọt từng giọt không dừng được mà rơi xuống, thân ảnh sư phụ trong mắt ta trở nên mơ hồ không rõ, ta nắm chặt tay hắn, chỉ sợ hơi buông lỏng ra, hắn liền ném ta lại mà chạy mất: “Không cần…Không cần vứt bỏ ta…”
Sư phụ thở dài một tiếng: “Ngươi quả thật rất ngốc.”
“Không cần ghét bỏ ta.” Ta dừng không được, khóc thút thít.
“Không có ghét bỏ ngươi!” Sau khi hắn không kiên nhẫn nói xong lời này thì lại im lặng. Bỗng nhiên sư phụ rút tay ra, đang lúc ta cảm thấy không yên thì lòng bàn tay lại trở nên ấm áp, là sư phụ nắm lấy tay ta, như hồi nhỏ khi mang theo ta leo núi vậy.
Ta mơ hồ thấy hắn bất đắc dĩ cong cong khóe môi: “Quên đi, trở về Phong Tuyết sơn trang thôi.”
Rõ ràng là ngữ khí khinh thường, mà ta lại thấy ấm áp như bàn tay sư phụ vậy.
“Sư phụ… Bị thương, đau.”
“Chỉ bị thương ngoài da, thoạt nhìn hơi đáng sợ mà thôi.”
Sư phụ nắm tay ta đi hai bước, ta dừng lại, quay đầu chỉ Tử Huy nói: “Sư phụ…Còn một người.”
Thân hình sư phụ cứng đờ, quay đầu đánh giá cao thấp Tử Huy một phen, nhíu mày nhìn ta: “Nga, ngươi thật đi tìm gà con hầm nấm, đây là gà tinh hay nấm tinh vậy?”
Ta vội ôm chặt tay sư phụ, thề nói: “Cái gì tinh ta cũng không cần! Chỉ cần mỗi sư phụ!” Thấy dáng vẻ này của ta, sư phụ bối rối, quay đầu khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Xem như ngươi thức thời.”
Đúng lúc này, Tử Huy ít lời bỗng mở miệng: “Tiểu…A Tường cô nương, cô trở về cùng sư phụ đi, tôi không có gì đáng ngại đâu.”
Ta chớp mắt nhìn hắn, cảm thấy khuôn mặt trắng như người chết của hắn mà nói ra những lời này thật không có sức thuyết phục. Để một người suy yếu như vậy ở nơi núi rừng hoang dã, hơn nữa tốt xấu gì ta cùng hắn cũng xem như quen biết…Ta còn chưa nghĩ xong, sư phụ đã vô tình túm ta đi: “Tảng đá vạn năm thành tinh, tu vi của tên kia cao hơn nhiều, cần gì ngươi lo.”
“Cao hơn cả sư phụ sao?”
Sư phụ im lặng một lát, bỗng nhiên quay đầu hung hăng nhéo mặt ta: “Nếu không phải tại nha đầu ngươi, ta có thể rơi vào hoàn cảnh này sao!”
Sư phụ bóp thật đau, ta nỗ lực nuốt nước mắt không cho nó chảy ra. Nếu không sư phụ chưa hết giận lại ném ta đi…Nhéo đến khi tay của ta dần vô lực mới thả ra, sư phụ thở dài một tiếng: “Quên đi…Cái gì ngươi cũng không biết.”
Ta theo sư phụ trở về Phong Tuyết sơn trang.
Sau vài ngày, sư phụ lấy cớ đầu vai bị thương, ngay cả việc lật sách cũng là do ta làm. Cơ hồ là mỗi giờ mỗi khắc ta đều di chuyển dưới mí mắt sư phụ, nhưng thoạt nhìn sư phụ có vẻ rất thoải mái, thuận tiện ta cũng chuộc lỗi, thật nghiêm túc cẩn thận mà hầu hạ hắn.
Một buổi trưa nào đó, sư phụ đang ngủ, ta ngồi trên cái ghế bên cạnh giường quạt cho hắn.
Đúng lúc đang quạt mơ màng thì chợt thấy dưới chân có cái gì cứ “thùng thùng” chạy qua. Ta trừng mắt nhìn thì thấy là một khối đá óng ánh trong suốt. Ta nhặt lên, đem nó nhìn dưới ánh mặt trời, chung quanh nó lại tỏa ra ánh sáng màu tím, cực kỳ xinh đẹp.
“Hôm nào xuống núi, nhờ thợ thủ công làm cho sư phụ cái nhẫn, sư phụ mang chắc chắn là rất đẹp.” Lời vừa nói xong, không biết vì sao tay run thật mạnh, cục đá tím kia từ trên tay rớt xuống rồi lăn đi nơi nào không biết. Ta đang muốn tìm, sư phụ lại không vừa lòng hừ hừ hai tiếng:
“Tiểu Tường Tử! Quạt, không được lười biếng.”
Ta vội vàng quạt gió cho sư phụ, nghĩ rằng để sau này tìm lại. Nhưng mà sau này dù ta tìm kiếm thế nào cũng không thấy bóng dáng viên đá đâu, dần dần ta cũng quên nó đi.
Lại là một năm mùa đông, trong Phong Tuyết sơn trang tuyết rơi đến đầu gối. Sư phụ dường như là trời sinh đã ghét tuyết, một khi ngoài trời gió thổi tuyết rơi, nếu không có chuyện gì quan trọng, hắn sẽ ở trong phòng đốt lửa đọc sác