
là hồn phách biến mất ở trước mặt ta như thế này, ta không cho phép.”
“Uy, ta mới là tông chủ, là chủ tử của ngươi,” Cằm bị nâng lên, thân thể tay chân đều bị gắt gao ôm lấy, Lăng Lạc Viêm nhướng mi, ánh mắt đảo qua biểu tình từ ngốc lăng đến cổ quái của các trưởng lão ở phía sau Long Phạm, mang theo vài phần tà khí không biết là cố ý hay là vô tình liếm liếm môi.
“Đương nhiên, nhưng ngươi cũng là người của ta….” Khi Lăng Lạc Viêm muốn phản bác thì đôi môi đã bị Long Phạm phủ lên một nụ hôn. Gắt gao ôm chặt cánh tay của hắn ấn vào lòng ngực nhanh đến mức làm cho hắn cảm thấy đau đớn, cũng như nụ hôn trên môi, cực hạn triền miên rồi lại tồn tại gì đó giống như tức giận kịch liệt. Bàn tay nâng cằm hắn lên càng làm cho hai người thêm sít sao gần sát, đầu lưỡi thâm nhập thật sâu trong miệng không để cho hắn có chút lảng tránh.
Hai người như chỗ không người ôm hôn, các trưởng lão nhìn thấy một màn trước mắt như muốn bất tỉnh nhân sự, xưa nay nghe đồn tông chủ cùng tế ti bất hòa thế nhưng hiện giờ chứng minh đều không như lời đồn đãi kia, thậm chí….
Đầu tiên là tông chủ từ chết mà sống lại, kinh ngạc còn chưa lui ra, cũng chưa kịp cao hứng, lời nói giữa tông chủ cùng tế ti lại làm cho bọn hắn khiếp sợ tột đỉnh. Tiếp theo càng khiến bọn hắn không dám tin chính là tế ti vốn cao cao tại thượng, thanh tâm quả dục, bình thản trầm tĩnh không giống phàm nhân, lại như vậy….như vậy hôn tông chủ?!
Hai người không hề cố kị, cứ như vậy ôm hôn ở trước mặt tất cả mọi người. Buông nam nhân trong lòng ra, Long Phạm nhìn thấy cánh môi của Lăng Lạc Viêm vì nụ hôn này mà trở nên ửng đỏ, ánh mắt rơi xuống thân thể không một mảnh vải trên người của hắn, lại nghĩ đến mọi người ở Vọng Thiên Thai, không chút do dự giải hạ ngoại bào thay Lăng Lạc Viêm mặc vào, đôi mắt thanh lam đã lộ ra vẻ gì đó âm trầm. (chưa gì mà đã giữ của rồi, sợ người ta chiêm ngưỡng dung nhan của vợ chứ gì)
Lăng Lạc Viêm như ngày thường tùy ý để Long Phạm giúp hắn thắt đai lưng, giương mắt nhìn thấy biểu tình khiếp sợ đã có chút vặn vẹo của mọi người, phát ra vài tiếng cười khẽ, “Chư vị trưởng lão chính là đang kinh ngạc, bản tông chủ không có chết, huyền hỏa tuy lợi hại nhưng đáng tiếc hôm nay ta mới biết được nguyên lai nó vốn là một phần của viêm hỏa…”
Vừa dứt lời Lăng Lạc Viêm khoát tay, hỏa sắc đỏ đậm dấy lên trong lòng bàn tay của hắn, ngọn lửa bốc cháy xoắn động mơ hồ lộ ra mấy mạt ám màu tối đen, cũng không rõ ràng nhưng ở bên trong hỏa sắc như vật sống lại càng tăng thêm vài phần quỷ bí. Trong hồng quang xinh đẹp đỏ sẫm chợt hiện lên vài mạt đen sẫm, mị hỏa vốn như vật sống câu dẫn lòng người giờ lại càng thêm quỷ lệ kiều diễm.
Các trưởng lão nhìn thấy đoàn hỏa sắc như thế không còn ai có thể nói nên lời. Bọn hắn khiếp sợ là vì người đáng lý đã chết bên trong ngọn lửa lại sống dậy, lại bởi vì tế ti cùng tông chủ hai người ở trước mặt bọn hắn ôm hôn, đến lúc này thấy đoàn viêm hỏa, suy nghĩ trong đầu tất cả mọi người tựa hồ đều bị đình trệ chỉ biết si ngốc nhìn ngọn lửa kỳ dị diễm lệ quên cả phản ứng nên làm.
Đối với các trưởng lão ngốc lăng như không nhìn thấy, Lăng Lạc Viêm liếc xa xa Phong Trần Tuyệt toàn thân đầy máu đang nằm trên mặt đất, giương môi lên, “Phong Trần Tuyệt, ta đã sớm nói qua chỉ cần ta chưa chết ngươi sẽ không được tiếp tục báo thù, hôm nay mùi vị của huyền hỏa ta đã hưởng qua, từ đây về sau không được đến tìm ta gây phiền phức.”
Lời nói của hắn vừa dứt, Phong Trần Tuyệt toàn thân đầy huyết sắc hơi hơi cử động, rõ ràng vẫn chưa chết. Long Phạm thản nhiên liếc mắt một cái chuẩn bị nâng tay thì bị Lăng Lạc Viêm đứng bên cạnh ngăn trở, “Hắn là vì tên Lăng Lạc Viêm kia mà chiến, việc hôm nay coi như cùng hắn chấm dứt nợ cũ. Hắn tặng huyền hỏa cho ta, thôi thì cứ quên đi.”
Tặng huyền hỏa, lời này của tông chủ là ý gì? Các trưởng lão thật vất vả mới hồi phục tinh thần , bây giờ lại tiếp tục lâm vào mê mang. Viêm hỏa không hiện, huyền hỏa bất diệt, chẳng lẽ lời này là thật?
Mọi người của Xích Diêm tộc không ngừng liên tục trải qua kinh hãi, đám người của Liệt Diễm tộc cũng không kém là bao. Từ lúc Phùng Hoài trông thấy Lăng Lạc Viêm hiện thân trong ngọn lửa đã thủy chung ngơ ngác đứng nhìn, đến lúc này mới run rẩy mở miệng thở dốc, vẻ mặt phức tạp khó hiểu, có chút kinh hoàng cũng có chút sợ hãi, lẩm nhẩm nói ra mấy câu trong miệng.
“Ngàn vạn lần năm luân hồi, nhân thần ma quỷ khó phân, thế đạo hỗn độn, hạo kiếp buông xuống, nhật nguyệt bị liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, viêm hỏa cắn nuốt thân thể, tra tấn linh hồn đau đớn, người đạp hỏa mà về, mang thiên địa trọng sinh….” Ngữ thanh ru