
i.”
“Được, được, tôi đi.” Kha Bá Ấp khoát tay, chậm rãi lui về phía sau, nhưng
tay mới nắm cửa, một cảm giác đau đớn đập vào tim đã bao phủ toàn thân anh, cả
người anh cuộn tròn, đau đến nghẹn ngào.
“A”
Lãnh Quan quay đầu nhìn, nghĩ anh ta đang giả vờ, cười lạnh một tiếng,
“Đừng đóng kịch, Kha tiên sinh, mời anh đi ra ngoài.”
“Tôi... đau...” Kha Bá Ấp đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng
ròng, ngay cả nói cũng không nên lời.
“Kha tiên sinh?” Lãnh Quan nhíu mày, đi đến bên người anh, ngồi xuống quan
sát.
“A…” Anh lại rên rỉ, đau đến hai tay kéo ngực.
“Kha tiên sinh!” Lãnh Quan không còn hoài nghi, lập tức vươn tay nâng anh
dậy, nghiêm chỉnh hỏi “Làm sao vậy?”
“Đau... đau không hiểu nỗi...” Anh thở dốc, vẻ trêu đùa trên mặt thay bằng
thống khổ nặng nề.
“Đau?” Cô sửng sốt, thuận tay cởi bỏ áo sơmi của anh, phát hiện trên ngực
anh ta đang chảy máu. “Đây là...” Đây là sức mạnh gì? Tên kẻ thù muốn đẩy Kha
Bá Ấp vào chỗ chết kia vì sao có thể lấy dùng cách này để đả thương người? Đây
là lần nguy hiểm thứ hai trong miệng Đạt Đạt sao? Lãnh Quan hoảng sợ nghĩ.
Kha Bá Ấp cắn răng chịu đựng sự tra tấn khó hiểu này, Lãnh Quan đỡ anh lên
giường, từ trong phòng tắm lấy ra một cái khăn lông ướt, lau đi vết máu trên
ngực anh. Đúng lúc này, anh kêu to một tiếng, bắt đầu quay cuồng trên giường,
khàn giọng la: “Nóng! Bỏng chết tôi, nóng quá nóng quá...”
Lãnh Quan còn chưa kịp phản ứng, một ánh lửa đã dấy lên từ ngực Kha Bá Ấp,
toàn thân anh cũng lập tức đỏ bừng.
“Trời ạ!” Cô không rảnh nghĩ tiếp, nhào vào người anh, ôm lấy anh, dùng
băng sương toàn thân giúp anh trừ lửa nóng.
Băng khí ở làn da anh chảy thành nước, giọt giọt chảy xuống, nhưng anh vẫn
không ngừng kêu nóng, lửa trên da đã tắt, nhưng trong cơ thể vẫn đang chịu dày
vò.
Áo sơmi của anh bị lửa tàn phá, xoay người cởi bỏ, trong lúc cuống quít khăn
tắm trên người Lãnh Quan cũng rơi xuống, cô vội cứu người bất chấp mình đang
lõa thể, dùng sức ngăn cơ thể anh, toàn thân kề sát anh, phát ra toàn bộ linh
lực của cô, lúc sau cô ôm chặt đầu anh đang vặn vẹo, hít một hơi, hôn cánh môi
nóng rực của anh, chậm rãi đưa hơi thở lạnh lẽo vào trong miệng anh, phục hồi
nhiệt độ trong cơ thể anh.
Một lát sau, Kha Bá Ấp mới dần dần cảm thấy thoải mái, nhưng anh không muốn
buông ra như vậy, tiến thêm một bước đòi hỏi, vươn tay ôm cô vào lòng, cố gắng
mút lấy hơi thở từ miệng cô.
Đây là... Lãnh Quan? Hơi thở mát lạnh, Kha Bá Ấp đối với thân hình mềm mại
trong lòng có sự yêu thích nói không nên lời, anh hôn hai cánh môi kia, vuốt ve
eo lưng mềm nhỏ, thật muốn chết đuối trong cảm giác tươi mát như tuyết này.
Anh chậm rãi mở mắt ra, cẩn thận lén nhìn vẻ mặt hết sức chăm chú cứu anh
của cô, mi cô vừa dài lại cong, cái mũi tinh tế, đôi tay đang ôm mặt anh thật
mềm nhẹ, mà môi cô là thuốc độc trí mạng của đàn ông, trong lạnh lẽo có ấm áp,
hồn xiêu phách lạc.
Còn thân thể mềm mại đẹp đã của cô lại làm cho anh xương cốt cơ hồ mềm
nhũn, mới dập tắt lửa trên người anh, lại dấy lên dục vọng trong lòng anh,
khiến anh ý loạn tình mê.
Lãnh Quan vội vã cứu anh, không phát hiện hai người bọn họ đang quấn lấy
nhau, thẳng đến khi cô không còn cảm thấy nhiệt lực trên người anh, mới giật
mình thấy tay anh đang ôm eo cô, chẳng những không có ý buông tay, còn say sưa
lưu luyến trên hai cánh môi mềm mại lại lạnh lẽo của cô, tham lam muốn từ trên
người cô tìm kiếm càng nhiều.
Lãnh Quan giãy dụa muốn thoát thân, cô ngước mắt, vừa vặn thấy hắn khẽ híp
mắt kiểm trộm nhìn cô, dôi mắt xinh đẹp bướng bỉnh kia đã tiết lộ hắn sớm không
còn đau đớn, chỉ mượn cơ hội lợi dụng cô mà thôi.
“Buông ra!” Cô nghiêng đầu, trong mắt tích tụ tức giận.
“Trong cơ thể tôi còn rất nóng...” Anh lẩm bẩm một tiếng.
“Đừng giả vờ! Lửa trong cơ thể anh đã tiêu trừ, nhiệt khí hiện tại chỉ sợ
chính là dục hỏa.” Cô cười lạnh muốn rướn người rời khỏi.
“Cô thật đúng là hiểu đàn ông!” Anh miễn cưỡng cười.
“Thiếu chút nữa bị chỉnh chết, anh còn có tâm tình làm loạn?” Hắn một chút
ý thức nguy hiểm cũng không có sao?
“Dù sao có cô, tôi không chết được.” Vẻ mặt hắn cợt nhả nháy mắt mấy cái,
âm thầm thở hổn hển mấy hơi.
“Anh tốt nhất phải chuẩn bị tâm lý, kẻ địch của anh không phải nhân vật đơn
giản, đến lúc đó tôi còn không nhất định cứu được anh.” Cô nhắc nhở trước.
“Ta đây đành phải nhận mệnh.” Hôn cô, anh cảm thấy lòng lâng lâng, vui
sướng khó có thể hình dung, ngay cả chết cũng không sợ hãi. Kì lạ, đây là tâm
tình gì?
“Anh... Trước khi tôi tức giận tốt nhất buông tay, Kha tiên sinh, nếu không
anh sẽ thật sự biến thành cột băng.” Cô tức giận hất tay hắn ra, bằng tốc độ
nhanh nhất nhặt khăn tắm bao lấy thân mình, xoay người xuống giường. Cô mà lại
để tên đàn ông háo sắc này nhìn thấy cô khỏa thân, trời ạ! Cho dù cô có bình
tĩnh không nhịn được ửng đỏ vành tai.
“Việc này khiến tôi không thể không tin có người biết vu thuật muốn đẩy tôi
vào chỗ chết.” Anh nghiêng người, cúi đầu nhìn vết thương trên ngực, lẩm bẩm.
“Đó không nhất thiết là vu thuật.” Cô hậm hực t