
áp cô chưa
từng cảm thụ qua khiến cô cảm thấy vòng ôm xa lạ này giống như cảnh trong mơ,
trong lúc mơ hồ, cô như trở về thời thơ ấu, khi cô còn chưa rơi vào hành hạ
cùng đánh đập, nhưng năm tháng vẫn còn hy vọng cùng tin tưởng vào con người, cô
cũng từng được người che chở như vậy, cũng từng khát vọng được ôm vào trong
ngực như vậy...
Kha Bá Ấp thấy cô khẽ nhắm
mắt, lộ ra nụ cười như mộng ảo, trong lòng bị vẻ dịu dàng đoạt hồn lúc này của
cô làm tâm tình đại loạn, quen biết cô một tháng qua, đây là lần đầu tiên anh
thấy dáng vẻ không phòng bị của cô.
“Vẻ đẹp của em khiến người ta
điên cuồng, Lãnh Quan...” Anh lại lần nữa cúi đầu, hôn cô thật sâu, không để ý
bên hông đau đớn, vươn tay kéo cao áo lông đen của cô, tham lam vuốt ve thân
thể cô.
Đó là cảm giác gì? Lãnh Quan
mờ mịt nghĩ, hơi nóng sao có thể tán loạn trong người cô? Cô phải lạnh nhạt mà
trầm tĩnh a! Nhưng hiện tại, từng đợt khoái cảm từ đầu lưỡi truyền tới ngón
chân cô, cô đã không khống chế được lý trí của mình, nụ hôn của Kha Bá Ấp như
cuồng phong bão táp rơi vào người cô, hút linh hồn ra khỏi thân thể cô, gỡ bỏ
tất cả khôi giáp lạnh lùng cứng rắn của cô.
Anh hôn đến trước ngực cô, áo
lông đen bị kéo đến vai, quần áo đen cùng da thịt trắng noãn của cô hình thành
sự đối lập mãnh liệt, hắn tựa như thành kính xoa hai viên ngọc phấn, khẽ hôn,
cảm thấy mình sắp say chết trên người cô. Cô hừ nhẹ một tiếng, tâm tư còn đang
thả trôi trong cảnh mơ, toàn thân vì dục vọng mà cong lên, tim cơ hồ nhảy ra
khỏi lồng ngực, trong óc cái gì cũng không còn, trống rỗng.
Thân thể anh đã căng đầy tình
dục, căng chặt vượt qua cực hạn kiềm chế của anh, anh bất tri bất giác đẩy nhanh
tốc độ, định rút đi quần dài của cô, nhưng tay vừa động, miệng vết thương đau
đến anh bật lên tiếng, đem không khí thật vất vả bồi dưỡng được tất cả đều đánh
tan.
“A!” Đau chết được.
Một tiếng kêu này đem tất cả
lý trí, vũ trang, tỉnh táo của Lãnh Quan đều trở lại.
Cô bỗng chốc hồi tỉnh, mở
mắt, nhanh như chớp đẩy anh ra, sửa sang quần áo, kinh ngạc xuống giường.
Điên rồi! Cô nhất định là
điên rồi! Mắt cô mở càng lớn, không thể tin được mình lại cùng Kha Bá Ấp hôn
thành như vậy.
“Lãnh Quan...” Kha Bá Ấp nằm
ngửa trên giường, nhìn vệt ửng hồng trên mặt cô lại chậm rãi rút đi. Đáng chết!
Cô lại lùi về hầm băng rồi.
“Tôi... đi gọi quản gia đến
giúp anh bôi thuốc.” Cô lạnh lùng đi ra ngoài. Cô nên cùng anh ta bảo trì
khoảng cách, đúng vậy, tốt nhất đừng tới gần anh ta, anh ta rất nguy hiểm.
“Đừng đi!” Anh gọi cô.
“Miệng vết thương của anh
rách rồi, phải mời bác sĩ đến, giúp anh may lại.” Cô tiếp tục đi ra cửa phòng.
“Em trở lại cho anh!” Anh gầm
lên.
Lãnh Quan đứng lại, chậm rãi
xoay người nhìn anh.
“Chết tiệt! Đừng đưa ra khuôn
mặt lạnh như băng cho anh xem.” Anh một tay ôm hông, nhanh chóng xuống giường
đi về phía cô, vừa đi miệng vết thương vừa chảy máu...
“Thương thế của anh.” Cô nhíu
mày.
“Cứ để nó chảy! Anh không
quan tâm!” Anh đứng trước mặt cô, phát cáu nói nhảm.
“Kha tiên sinh...”
“Đừng gọi anh Kha tiên sinh,
anh muốn nghe hai cánh môi mềm mại của em kêu tên anh.” Anh giơ tay kia lên
chạm vào môi cô.
Cô giống như bị điện giật
nghiêng đầu, lùi về phía sau.
“Vì sao lại chạy trốn? Lãnh
Quan, vừa rồi em còn ở trong lòng anh hưởng ứng nụ hôn của anh, vì sao giờ lại
định trốn về thế giới lạnh băng của em?”
Cô không trả lời, cô sợ phải
nhớ lại chuyện ngu xuẩn mình vừa mới làm ra.
“Em muốn chạy trốn, là vì em
cũng yêu anh, đúng hay không?” Ánh mắt nóng cháy của anh nhìn chằm chằm cô.
“Không có.” Cô phủ nhận. Ngân
Tuyết làm sao có thể yêu người ta?
“Nói dối!”
“Kha tiên sinh, nụ hôn của
anh rất có tố chất huấn luyện, có thể mê hoặc người khác, đây đại khái là phải
kể đến kinh nghiệm phong lưu của anh!” Cô dùng phản kích để tự bảo vệ mình.
“Em...” Anh thật sắp bị cô
chọc tức chết.
“Khó trách phụ nữ lại bị anh
mê hoặc vây quanh, mị lực của anh thật đúng là không thể đỡ nỗi!” Cô lạnh lùng
cười mỉa. “Emnghĩ rằng em và anh chỉ là nhất thời quật khởi?” Anh giận tái mặt.
“Anh cấm dục đã lâu, có cần
tôi thay anh tìm mấy người phụ nữ đến hay không?” Cô châm chọc.
“Không cần, anh chỉ muốn em.”
Lần đầu tiên động chân tình, anh sẽ không dễ dàng buông cô ra.
“Tôi chỉ là khối băng, anh
cẩn thận bị thương bởi giá rét.”
“Anh đây đành chịu, ai bảo
anh yêu em.” Anh thẳng thắn nói.
“Đừng tùy tiện nói yêu, như
vậy tình yêu của anh sẽ rất rẻ.” Cô hừ lạnh, xoay người muốn đi.
“Anh yêu em.” Anh vội vàng
kéo cô, nói lại lần nữa.
“Câm miệng.” Cô không quay
đầu.
“Anh yêu em...” Anh định xoay
cô, nhưng miệng vết thương đã đau đến chống không được, vì thế ngã về phía
trước.
Cô nghe thấy tiếng động, quay
người lại, nghĩ rằng anh lại định giở trò cũ, cười lạnh một tiếng muốn đùa cợt
anh một phen, nhưng, còn chưa nói ra miệng đã thấy sắc mặt anh tái nhợt, môi
tím tái, cổ họng cô phút chốc bị thứ gì đó chặn lại, vừa hoảng lại lo. “Kha Bá
Ấp!” Cô vội vàng nâng anh dậy.
“Đừng đi, ở cạnh anh...” Anh
còn chưa nói xong liền