
anh, cản anh
lộn xộn.
“Tôi còn quản cái gì đổ máu
hay không? Giờ tôi sẽ đến công ty đối chất với hắn, tôi muốn tự tay xé rách mặt
nạ của hắn, xem hắn đến tột cùng có ý đồ gì đối với tôi cùng Kha gia!” Anh nói
xong liền đẩy cô ra, bước xuống giường, nhưng vì khí huyết nghịch lưu, hơn nữa
động tác quá lớn, miệng vết thương lại chảy máu tươi, đau đến anh tê liệt ngã
xuống sàn.
“A...” Anh nhíu mi, tay ôm
thắt lưng hô nhỏ.
“Thân thể bị thương còn ỷ
mạnh cái gì? Ngu ngốc!” Cô ngồi xổm xuống, nhịn không được mắng một tiếng.
“Cô... Cô mắng tôi ngu ngốc?”
Anh ngẩng đầu, một bụng tức giận được dịp phát tác lên người cô.“ Cô là một
người phụ nữ từ trên xuống dưới làm bằng băng thì biết cái gì? Cô căn bản không
có thất tình lục dục, không có vui buồn yêu ghét, người khác khổ hận đau khổ
không liên quan đến cô, người khác chết sống cô không chút quan tâm, cô có tư
cách gì ở đây gầm rú với tôi? Cô dựa vào cái gì?”
Lãnh Quan lẳng lặng để anh la
đủ, mới chậm rãi nói: “Đều là anh gầm rú, tôi không có.”
“Cô...” Anh nói không ra lời,
vết thương ở eo dường như cũng bị xé rách, đau đến anh thở hốc vì kinh ngạc, cả
người cuộn lại trên đất.
“Này, anh làm sao vậy?” Lãnh
Quan nóng nảy, nâng anh dậy, ngã ngồi trên giường, thấy băng vải ở eo anh đã
nhuộm thành màu đỏ, sắc mặt càng thêm khó coi. Tên ngốc này làm mình càng ngày
càng nghiêm trọng!
Kha Bá Ấp thở phì phò ngã vào
gối, trừng thẳng cô, tức giận chưa hết.
“Anh không thể bình tĩnh một
chút sao? Hiện tại đi tìm Khang Chính Thời có ích lợi gì? Không có chứng cứ hắn
sẽ không thừa nhận, hơn nữa bên người hắn còn có một người thần bí lúc nào cũng
có thể khiến anh chết cháy, anh đi không phải là chịu chết à?” Cô hầm hầm trừng
lại anh, cũng bắt đẩu mở băng trên eo anh.
Kha Bá Ấp sau khi hơi hạ
nhiệt, mới thấy rõ trong đôi mắt xinh đẹp của cô có vô cùng lo lắng cùng chỉ
trích, giống như cựa kỳ chú ý đến thương thế của anh. Anh giật mình, lửa giận
hoàn toàn biến mất.
“Sau khi tôi tìm ra người siêu
năng trốn sau lưng Khang Chính Thời, anh hãy cùng Khang Chính Thời nói về ân
oán của ‘anh em’ các người, hiện tại, nếu anh đủ thông minh thì trước hết hãy
đem chữa khỏi vết thương trên người, bằng không anh lấy sức đâu mà đối kháng
cùng người ta?” Cô nói xong một chuỗi dài, tháo băng vải xuống, chuẩn bị dùng
liệu pháp đông lạnh để cầm máu.
Lãnh Quan hiếm khi một hơi
nói nhiều như vậy, cô quan tâm anh? Kha Bá Ấp đầy ngập lửa giận đã bị tim đập
loạn xạ thay thế, anh âm thầm quan sát vẻ mặt cô, nhìn chằm chằm lông mi rũ
xuống vừa dày lại vừa cong của cô, kinh hỉ phát hiện cô đối với anh đã không
còn duy nhất một gương mặt lạnh lùng, dáng vẻ hiện giờ của cô tựa như một người
vợ đang cằn nhằn chồng...
Vợ! Ý nghĩ này làm trái tim
anh đột nhiên đập mạnh.
“Anh làm sao vậy?” Thấy anh
thật lâu không trả lời, cô giương mắt nhìn mặt anh.
“Tôi... vết thương chết tiệt
này sao lại đau như vậy?” Anh cố ý biểu hiện vẻ thống khổ.
“Vết dao dài 10 cm, có thể
không đau sao?” Cô hơi nghiêng người, muốn xem kỹ vết thương của anh.
“A! Lại đổ máu!” Anh hô nhỏ.
“Tôi xem xem.” Cô âm thầm sốt
ruột, dựa vào càng gần anh.
Anh thừa dịp cô nghiêng
người, bỗng kéo cô về phía mình, trước khi cô kịp hiểu ý đồ của anh, nhanh
chóng hôn lên môi cô.
Lãnh Quan ngây ngẩn cả người,
phản xạ định đẩy anhh ra, nhưng nghĩ đến vết thương trên người anh; Muốn đông
lạnh choáng váng anh, lại sợ thân thể suy yếu của anh không chịu nổi khí lạnh,
liền như vậy trì hoãn, tay anh đã ôm lấy gáy cô, tay kia ôm cô vào lòng, cho cô
một nụ hôn mạnh mẽ nồng nhiệt.
Tuy rằng hôn qua cô hai lần,
nhưng lần đầu tiên là cô vì cứu anh, tư vị không đủ; Lần thứ hai thì đang bị
mất ý thức, anh cũng không có chân thật cảm thụ, chỉ có lúc này đây, Kha Bá Ấp
xem như chân chính nhấm nháp hơi thở thanh tân như tuyết cùng mùi tùng hương
trên cơ thể Lãnh Quan.
Anh làm sao có thể cho rằng
cô là quái thai bất nam bất nữ lại máu lạnh chứ?
Anh nhẹ liếm môi cô, không
khỏi thầm mắng mình là tên ngu ngốc kém cỏi.
Môi cô vừa chạm vào tuy rằng
lạnh như băng, nhưng khi anh đẩy miệng cô ra, liền lập tức cảm nhận được sự ấm
áp có thể đem vạn vật hòa tan, cô không phải băng, cô là tuyết đầu mùa, bay
xuống lòng anh liền tan vào mỗi một tế bào của anh, dung tiến vào máu anh.
Lãnh Quan đối với phản ứng
của mình có chút ngạc nhiên, cô nên tức giận, nhưng cô lại cái gì cũng không
làm, tùy anh làm càn với cô, thậm chí còn để ngọn lửa của anh đốt lên nội tâm
bị đóng băng nhiều năm!
Cô chưa bao giờ nghĩ tới một
người đàn ông hôn lại khiến thế giới băng của cô tan rã.
Kha Bá Ấp xoay người một cái,
đem cô đặt dưới thân, mê muội cúi đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ cô.
“Lãnh Quan...” Anh thấp giọng
gọi tên cô, mỗi lần gọi liền khẽ hôn cô một lần, từ mi tâm của cô, mắt, chóp
mũi, vành tai lại đến môi, giống như đối xử với bảo vật.
“Anh...” Cô hoảng hốt, trên
thân trần trụi của anh đang tản ra lửa diễm cuồng nhiệt, dòng khí ấm áp dễ chịu
từ vòm ngực trơn nhẵn dày rộng của truyền vào cơ thể cô, tình cảm ấm