
liên hệ duy nhất giữa anh cùng Lãnh Quan.
Đây là một loại tưởng niệm ghi lòng tạc dạ đến như thế nào a?
Hôm nay, tan tầm, anh về nhà, theo thói quen tìm xem tin tức về có câu lạc
bộ linh lực do thám tử gửi về có gì mới hay không, nhưng không có fax, không có
tư liệu, có nghĩa đêm nay anh lại mất ngủ để nhớ Lãnh Quan. Anh vùi mặt vào hai
tay, mệt mỏi xoa xoa.
Quản gia gõ cửa phòng, lấy ra một tấm thiệp mời, nói với anh: “Thiếu gia,
có một buổi bán hàng từ thiện sẽ tổ chức lúc bảy giờ tối, cậu muốn tham gia
không?”
Hội bán hàng từ thiện? Anh ngẩng đầu, thở dài một hơi, “Đi xem cũng được.”
Tìm chút việc làm mới không khiến anh luôn nghĩ đến chuyện đau lòng.
Quản gia lẳng lặng rời khỏi, ông cũng đoán được Kha Bá Ấp vì ai mà tiều
tụy, chỉ là, ông cũng không biết làm sao mới có thể tìm Lãnh Quan vừa lạnh lùng
vừa xinh đẹp kia trở về.
Kha Bá Ấp mặc âu phục vào, tài xế đã đợi ở gara, anh vẫy vẫy tay với anh
ta, nói: “Tôi tự lái.” Ánh trăng d0êm nay thích hợp với người đàn ông cô đơn!
Anh tự giễu.
Lái xe cung kính rút lui, anh lên xe, rời khỏi Kha gia, chạy ra đường quốc
lộ.
Dọc theo đường đi, nỗi nhớ nhung không đè nén được lại khiến anh nghĩ đến
những chuyện về Lãnh Quan khi hai người ở cùng nhau, khí chất lạnh lùng lại
tuyệt mỹ của cô, linh lực đóng băng làm người ta sợ hãi, cùng đường cong mê
người trong lòng anh...
Một năm, anh chết tiệt chẳng những quên không được sự lạnh lẽo cùng ấm áp
của cô, ngược lại trong lòng càng khắc sâu hình bóng cô. Cô nhất định không
chết! Anh nói với bản thân như thế, hơi thở của cô còn quanh quẩn bên cạnh anh,
hương thơm lạnh lẽo thấm người kia là ấn ký trọn đời không phai mờ trong đầu
anh, anh rất nhớ cô...
Lãnh Quan, em ở đâu? Câu lạc bộ linh lực lại ở đâu? Anh có thể dốc hết tài
sản để mua một tin tức có liên quan đến Lãnh Quan, đây là hy vọng duy nhất cuộc
đời này của anh, nhưng, nơi bán hy vọng kia đến tột cùng ở đâu?
Xe chuyển hướng theo đường đến hội bán hàng từ thiện, anh không tập trung
lái xe, cảnh vật bốn phía có chút thay đổi, anh lại hoàn toàn không hay, đắm
chìm trong u sầu nồng đậm, cho đến khi cuối con đường vốn không bị ngăn trở lại
xuất hiện một tòa nhà kiểu châu u kiến trúc xinh đẹp, anh mới kinh ngạc cho xe
đi chậm lại, dừng trước hai ánh đèn mờ nhạt. “Nơi này có căn nhà như vậy từ lúc
nào thế?” Anh khó hiểu lẩm bẩm, sẽ không phải đi lầm đường chứ? Nhìn đồng hồ,
anh đã có chút muộn, hội bán hàng từ thiện chắc đã bắt đầu, bởi vậy anh không
nghĩ nhiều, lại xoay vô lăng, quyết định rời khỏi nơi này.
Nhưng anh vừa mới chuyển tay lái, một bóng dáng trẻ con đột nhiên xuất hiện
trước xe, trong lòng anh cả kinh, vội vàng thắng lại, mở cửa xuống xe.
Bóng dáng kia mơ hồ không rõ, nhưng vô cùng giống Đạt Đạt, khuôn mặt nhỏ
nhắn tái nhợt như u hồn lộ ra một nụ cười kỳ lạ.
“Đạt Đạt?” Anh chớp chớp mắr, sợ là mình nhìn nhầm.
Thân hình đứa bé kia trở nên trong suốt, không nói gì, xoay người biến mất
ngay cửa tòa nhà kia. Nó dẫn đường sao?
Kha Bá Ấp ngây ngốc một lúc lâu, mới chậm rãi đi vào.
Trong sân đầy hoa cỏ, cho dù trong đêm tối vẫn tỏa ra mùi thơm tự nhiên.
Anh đi dọc theo con đường rải sỏi đến trước nhà, do dự không biết có nên
xâm nhập nơi xa lạ này hay không, cửa bỗng nhiên tự động mở ra, mùi rượu nguyên
chất cùng mùi cà phê xông vào mũi, tiếp đó, một người đàn ông trung niên đeo
kính gọng tròn dùng giọng trầm thấp nói: “Hoan nghênh quang lâm câu lạc bộ linh
lực.”
Câu lạc bộ linh lực? Kha Bá Ấp choáng váng.
Nơi này chính là câu lạc bộ linh lực?
Là... mơ sao?
Anh đứng trước cửa, quản lý cười đi đến trước mặt anh, nghiêng đầu nói:
“Mời vào.”
“Nơi này... câu lạc bộ linh lực?” Giọng
anh vì kinh hỉ mà phát run.
“Đúng vậy.” Quản lý gật gật
đầu.
“Thật sự... Là thật sao?” Nơi thần bí một năm nay đau khổ tìm kiếm cuối
cùng cũng xuất hiện trước mắt, bảo anh làm sao có thể không ngạc nhiên nghi
ngờ?
“Là thật, chúng tôi biết anh tìm đã lâu, vào quán bar uống ly rượu đi!”
Quản lý dẫn anh vào.
Trang trí hoàn toàn theo kiểu Anh quốc, toàn bộ không gian sơn màu nâu, cho
người ta một loại cảm giác ấm áp và chắc chắn, ung dung mà tự nhiên, Kha Bá Ấp
trong hoảng hốt ngã ngồi trên sô pha.
Một cô gái có dáng vẻ phục vụ đạt một ly rượu trên bàn thủy tinh trước mặt
anh.
Anh mất rất nhiều thời gian mới kêu được hồn phách đi lạc của mình quay về.
“Lãnh Quan đâu? Cô ấy là hội viên của các người, đúng không? Cô ấy còn sống
không?” Anh bỗng đứng lên, bắt lấy ống tay áo quản lý, kích động hỏi.
“Bình tĩnh một chút, Kha tiên sinh.” Quản lý vẫn duy trì vẻ bình tĩnh cùng
ôn hòa vốn có của mình.
“Ông... biết tôi?” Anh lui về sau từng bước, cảm thấy cho tới bây giờ tất
cả đều có vẻ rất không tầm thường. “Đương nhiên, chúng tôi nhớ rõ từng người
khách, huống hồ anh còn thiếu câu lạc bộ một ít phí dụng.”
“Đúng vậy, tôi còn chưa thanh toán tiền, nhưng đây là tôi thiếu Lãnh Quan,
tôi muốn cô ấy tự mình đến thu!” Anh la nhỏ. “Anh chỉ cần đưa tôi một trăm vạn
đài tệ, về phần vĩ khoản, là anh cùng hội viên chúng tôi giao dịch,