
ôm con xuống giường đi."
Tần Vũ Dương nhìn gương mặt còn trẻ con kia, trong ánh
mắt sáng long lanh lóe lên sự mong đợi cùng hưng phấn, cô bất đắc dĩ lắc đầu,
ôm cậu nhóc xuống giường, cậu nhóc lập tức lảo đảo chạy ra cửa.
Chạy được một nửa thì cửa phòng đã được mở, Cố Mặc Hàm
xuất hiện ở cửa. Anh đi qua ôm lấy con trai, nâng cậu nhóc qua đầu, trêu đùa
với Cố Tranh.
Cuối cùng, Cố Mặc Hàm kể máy bay chiến đấu một hồi, Cố
Tranh ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Cố Mặc Hàm đắp kín mềm cho cậu nhóc, hôn lên trán cậu
một cái, kéo Tần Vũ Dương lặng lẽ đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa phòng, Cố Mặc Hàm ôm cổ Tần Vũ Dương, "Bà xã,
hôn nào."
Tần Vũ Dương nhìn mặt anh ửng đỏ, "Nhanh đi tắm
rửa, mùi rượu cả người, khó ngửi chết!"
Cố Mặc Hàm nhướn mày, "Ơ kìa, ai chọc Cố phu
nhân tức giận?"
Tần Vũ Dương dùng sức đẩy cánh tay anh đang ôm cô, "Còn ai
nữa, chính là anh! Con trai là em mười tháng hoài thai sinh ra, dựa vào cái gì
cùng anh thân thiết như vậy! Nó còn nói cái gì, cô bé quàng khăn đỏ ngây thơ!
Tức chết em!"
Cố Mặc Hàm nắm tay đưa lên môi cúi đầu ho nhẹ một
tiếng che dấu ý cười, bả vai không ngừng run.
Tần Vũ Dương chứng kiến bộ dáng của anh càng thêm tức
giận, hung hăng đập anh, "Còn
cười! Anh còn cười! Còn nữa, con trai anh thế nhưng gọi thím Lý Thanh Viễn ?
!"
Cố Mặc Hàm ngạc nhiên nhìn cô, "Chẳng
lẽ em muốn Tranh nhi gọi thím A Hiên? Cái đó cùng với khí chất cậu ta cũng
không phù hợp nha."
Tần Vũ Dương nhìn ra anh cố tình hiểu sai ý, cắn môi
nhìn anh không nói lời nào.
Cố Mặc Hàm nửa kéo cô đến ghế sofa dỗ dành, "Vũ
Dương, em hãy nghe anh nói, anh biết em đang lo lắng Tranh nhi sẽ bị dạy bậy,
nhưng loại hiện tượng này hiện tại càng ngày càng phổ biến, để cho Tranh nhi
sớm biết rõ một chút cũng không có cái gì không tốt, A Hiên cùng Thanh Viễn
cũng không dễ dàng, chống lại áp lực trong nhà để ở bên nhau, bọn họ là huynh
đệ của anh, Tranh nhi cũng thích bọn họ, như bây giờ cũng rất tốt mà, những vấn
đề này anh tin tưởng con của chúng ta vẫn là có thể xử lý tốt."
Tần Vũ Dương nhìn đôi mắt hoa đào của anh khẽ cong
lên, tức giận trong lòng từ từ tản đi, cô suy nghĩ một chút vẫn là nói ra nghi
ngờ trong lòng, "Tranh
nhi trưởng thành không biết..."
"Con
anh đẹp trai như vậy, có bé trai thích cũng không kỳ quái nha!"
"Anh..."
Cố Mặc Hàm cười ha ha, "Anh chọc em cười thôi
mà, bà xã, em xem quá nhiều tiểu thuyết linh tinh rồi!"
Sau đó cúi người ở trên cổ trắng nỏn của Tần Vũ Dương
khẽ mút, tay phải như có điện theo vạt áo ngủ của cô luồn vào di chuyển trên da
thịt bóng loáng.
Tần Vũ Dương ngước đầu, vô lực ngăn cản anh, "Anh
làm gì thế ..."
Anh chôn ở trước ngực cô, mơ hồ không rõ trả lời, "Không
làm gì hết."
"Ư...
Mặc Hàm, Tranh nhi ở đây."
Cố Mặc Hàm kéo cô đi về hướng khách phòng bên cạnh,
ngón tay thon dài tung bay vài cái, áo ngủ cô liền trượt rơi xuống đất, da thịt
óng ánh ở dưới ánh đèn rực rỡ lấp lánh đến mê người, sau khi Cố Mặc Hàm ngừng
thở nhìn mấy lần, đột nhiên ôm lấy cô sải bước đi về hướng khách phòng.
Tần Vũ Dương không biết vì sao kể từ khi sinh Cố Tranh
thì dục vọng của Cố Mặc Hàm càng ngày càng mạnh, cơ hồ mỗi lần đều đem cả người
cô giày vò giống như bị bóp vụn ra.
Cảm giác hạ thân đau trướng càng ngày càng mãnh liệt,
cô nằm ở dưới thân anh nhỏ giọng cầu xin, "Mặc Hàm, nhẹ một chút,
quá trướng..."
Dục vọng của Cố Mặc Hàm tràn đầy, anh vừa cười xấu xa
mạnh mẽ đi vào đụng phải nhụy hoa ở nơi sâu, "Trướng sao? Không thấy
mà, như vậy hả?"
"Ừ...
Đừng..."
Tiếng nước "xì xì" không ngừng truyền đến,
Tần Vũ Dương theo bản năng co bụng lại lắc mông phối hợp với anh, điều này làm
cho Cố Mặc Hàm càng thêm hưng phấn, anh không ngừng gia tăng tốc độ, chọn cách
chín cạn một sâu.
Tần Vũ Dương không ý thức mà rên rỉ tiết ra, nương
theo □ có tiết tấu co rút lại. Chờ khoái cảm dần dần tản đi, Tần Vũ Dương mở
mắt ra, xoa nhẹ khuôn mặt Cố Mặc Hàm.
"Mặc
Hàm, ừ... từ khi có Tranh nhi, em có phải, có phải là không còn chặt như trước
kia?"
Cố Mặc Hàm cúi người hôn cô một cái, lôi kéo tay của
cô đi vào địa phương kết hợp hai người, sau đó từ từ rút ra ngoài, để cho cô
cầm lấy cái nóng bỏng trơn bóng nước, dụ dỗ cô, "Thích nó sao?"
Tần Vũ Dương đỏ mặt nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Cố Mặc Hàm cười đến đắc chí, anh một lần nữa từ từ
tiến vào, đồng thời mang theo tiếng hít khí của hai người.
Cố Mặc Hàm nhắm mắt lại từ từ động vài cái, "Bà xã,
thật chặt... Cảm giác được không, em lại đang hút anh, thật dễ chịu..."
Thân thể cùng ngôn ngữ đồng thời kích thích làm cho
hai người làm không biết mệt...
Cuối cùng, Cố Mặc Hàm ôm Tần Vũ Dương rửa sạch xong
sau đó rón ra rón rén trở lại phòng ngủ, nằm xuống bên cạnh Cố Tranh đang ngủ
say. Tần Vũ Dương lui vào trong ngực Cố Mặc Hàm, thoải mái thở dài, mơ mơ màng
màng nói, "Nhìn
Tranh nhi có đá chăn mền hay không."
Cố Mặc Hàm đưa tay nhét góc chăn cho Cố Tranh, lại