
ưa từng thấy, cho nên cô sẽ không hiểu. Chuyện năm đó tôi có trách nhiệm, cho
nên tôi dung túng cô, nhưng mà cô không cần phải nói xấu cô ấy, có mấy lời từ trong
miệng một cô gái nói ra nghe cũng không có hay ho gì, chỉ biết là tự hạ thấp
bản thân. Chuyện cô mua chuộc được người Đằng Đạt trộm lấy cơ mật thương mại
này tôi rất rõ, tôi không nói cũng không có nghĩa là tôi không biết, cô tự cho
là mình làm rất sạch sẽ, nhưng, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình
đừng làm. Triệu Tịch Vũ, có câu này tôi chỉ nói một lần, cô nghe rõ ràng, đừng
động đến Tần Vũ Dương, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Ở Mĩ, Cố Mặc Hàm nghe được những lời đó vì đố kị mà
ghi hận trong lòng rồi phỉ báng Tần Vũ Dương như vậy, tim của anh liền đau đớn
mãnh liệt, bây giờ có người trước mặt anh nói những lời này, tim anh càng đau
như cắt.
Cố Mặc Hàm giọng nói lạnh như băng, Triệu Tịch Vũ cúi
đầu xuống mở miệng lẩm bẩm: "Nếu là như vậy, vậy anh vì cái gì
còn làm cho em hi vọng? Lúc ấy anh cùng Đằng Đạt rõ ràng đã bắt đầu thương
lượng chuyện hợp tác, vì cái gì khi em đề xuất hợp tác với anh thì anh lại chọn
đấu thầu công khai? Vì cái gì?"
Cố Mặc Hàm đi qua mở cửa xe đầu không quay lại: "Hạng
mục này liên quan đến rất nhiều thứ, không phải chỉ một mình tôi nói là có thể
quyết định, nội bộ trong thành phố, ý kiến bên trong thành phố đều phải được
cân nhắc, về phần cô nói, đó là do ý tứ của chính phủ, dù sao thành phố C hiện
nay cũng đang bận rộn kêu gọi doanh nghiệp đầu tư. Được rồi, thời gian không
còn sớm, mau trở về đi, tôi còn có việc không tiễn cô được."
Trong lòng Triệu Tịch Vũ tia hi vọng cuối cùng cũng
tan vỡ, trong lòng cô tràn đầy sự ghen ghét và oán hận đối với Tần Vũ Dương,
nhìn xem Cố Mặc Hàm khởi động xe lái khỏi bãi đậu xe, tay cô siết chặt thành
nắm đấm.
Cố Mặc Hàm trên đường về nhà, cảm giác toàn thân mình
vô lực, con đường phía trước càng ngày càng mơ hồ, thỉnh thoảng chiếc xe trước
mặt phát ra ánh sáng chiếu vào làm anh choáng váng, từ từ xuất hiện hiện tượng
ù tai, hoa mắt. Khi xe chạy nhanh đến cửa của một khu nhỏ thì bất ngờ từ bên
trong lao ra một chiếc xe, mạnh mẽ đâm tới, Cố Mặc Hàm cùng chiếc xe bên cạnh
nhanh chóng né tránh, phanh xe gấp, chuyển động tay lái cố gắng né tránh, nhưng
tốc độ xe của đối phương quá nhanh, đụng vào chiếc xe gần nhất ở phía sau, tiếp
tục chạy băng ngang qua đường, ngay sau đó liên tục đụng vào mấy chiếc xe, cuối
cùng cũng dừng lại, chiếc xe ở đằng sau đi đến không kịp tránh, cũng đụng phải.
Cố Mặc Hàm chỉ cảm thấy thân xe chấn động dữ dội, sau đó lại liên tiếp vài lần
bị đụng phải thì ngất đi.
Cùng lúc đó, trong lúc đang làm việc mí mắt trái của
Tần Vũ Dương mạnh liệt nháy liên tục, trong lòng của cô không biết vì sao có
chút hoảng hốt, đưa tay muốn cầm ly uống nước lại không cẩn thận làm ly thủy
tinh trượt xuống đất, cô nhanh chóng ngồi xổm xuống dọn dẹp, lại không cẩn thận
làm đứt tay. Tần Vũ Dương nhìn giọt máu trên ngón trỏ, trong lòng có dự cảm
xấu.
Hôm nay Hà Văn Hiên có ca trực, cho nên trong tiệc tối
chỉ lộ mặt một chút rồi đi, đến bệnh viện nhìn vài tình trạng của người bệnh,
rồi nghe nói có xảy ra tai nạn xe lớn bị bắt đến phòng cấp cứu hỗ trợ, khi anh
thấy Cố Mặc Hàm cả người đầy máu thì lập tức luống cuống, chạy tới kiểm tra vết
thương của cậu ta.
Lúc Thạch Lỗi đang ngủ say thì nhận được điện thoại
của Hà Văn Hiên, khi anh nghe được những lời sau đó của Hà Văn Hiên, liền lập
tức rời giường mặc quần áo, rồi lao ra khỏi cửa.
Đến bệnh viện từ xa thấy vài người đàn ông hơn năm
mươi tuổi bọn họ đầu đầy là mồ hôi đang giải thích gì đó với Hà Văn Hiên.
"Hàm
Tử bây giờ sao rồi?" Thạch
Lỗi chạy tới hỏi.
Hà Văn Hiên chỉ chỉ đèn sáng phòng phẫu thuật: "Còn
đang phẫu thuật bên trong."
"Chuyện
gì xảy ra vậy? Có nghiêm trọng không?"
"Tai
nạn xe, vừa rồi tớ mới nhìn một chút, xương sườn bị gãy nghiêng chèn vào nội
tạng dẫn đến xuất nhiều máu, đầu hình như cũng bị va chạm một chút, không biết
có nghiêm trọng không." Hà
Văn Hiên cau mày.
Thạch Lỗi thoáng cái nóng nảy: "Chết
tiệt! Cụ thể chuyện gì xảy ra vậy?"
Doãn Đông Tuân nói: "Thanh Viễn cùng Sính Dã
đang đi hỏi, sẽ nhanh trở lại."
Vị viện trưởng bên cạnh bị xem nhẹ vội vàng đứng ra: "Các vị
thiếu gia đừng có gấp, làm phẫu thuật cho Cố thiếu gia là tay mổ số một của
bệnh viện chúng tôi, kỹ thuật của anh ta trong ngành y học là giỏi nhất, nhất
định không có việc gì đâu."
Lời này bọn họ trái lại rất tin tưởng, bệnh viện chi
nhánh H Đại là nổi tiếng khắp nước, trình độ bác sĩ và trang thiết bị đều có
thể yên tâm.
"Ông
nói không có chuyện gì liền không có chuyện gì sao, vạn nhất có chuyện gì thì
làm sao bây giờ!" Thạch Lỗi trước
sau vẫn mặc kệ những lời này.
Sau đó thì nhìn thấy Lý Thanh Viễn và Mạc Sính Dã hùng
hổ đi tới.
"Chết
tiệt! Không biết người nào không mở to mắt lái xe băng ngang qua đường, làm cho
mười mấy chiếc xe đụng vào nhau, hắn ta có phải ăn gan hùm mật