80s toys - Atari. I still have
Nhớ Mãi Không Quên

Nhớ Mãi Không Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325111

Bình chọn: 9.5.00/10/511 lượt.

Đêm đã khuya, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyên gia tới,

tỉ mỉ khám lại một chút.

"Bí

thư Cố, nếu đã tỉnh cũng sẽ không có cái gì đáng ngại, còn lại chính là tĩnh

dưỡng nhiều."


"Tốt,

cám ơn."


Cố Mặc Thần tiễn chuyên gia ra cửa, Cố Mặc Hàm nhìn

thoáng qua trước mặt nằm ngổn ngang vài người trên ghế sa lon, cảm thấy rất

buồn cười, giật giật khóe miệng cười cười lại động đến miệng vết thương, lập

tức đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cố Mặc Thần quay lại thấy tầm mắt của cậu cứ liên tục

dừng lại ghế sa lon trước mặt, liền nhẹ giọng nói đối với cậu: "Bọn

nhóc thối này lo lắng cho em, anh bảo bọn họ đi về nghỉ đi bọn họ lại không

chịu, theo em vài ngày rồi, phỏng chừng hôm nay thực sự không chịu nổi

nữa."


Cố Mặc Hàm mới vừa tỉnh lại rất suy yếu, chẳng được

bao lâu thì ý thức mơ hồ rồi ngủ thiếp đi.

Cùng trong đêm ở thành phố này, Tần Vũ Dương đang ngồi

trong thư phòng, ban ngày ồn ào náo động thì đêm tối lại yên tĩnh trầm mặc. Cô

nhìn vào phương án trước mắt cuối cùng cũng hoàn thành, công đức viên mãn, có

thể xuất quan.

Ngày mai sẽ là một vòng cuối cùng của đấu thầu. Thành

bại là ở hành động này.

Đối với phương án này, Tần Vũ Dương đã nỗ lực hết sức,

cô chỉ có thể nói, cô sẽ cố gắng. Hiệu quả đương nhiên là không thể đánh đồng

với Cố Mặc Hàm làm. Về phần có thể trúng thầu hay không, cô cũng chỉ có thể

nghe theo số trời.

Cố Mặc Hàm? Anh giống như bất ngờ biến mất khỏi thế

giới, một người, lúc này cô cần anh.

Là vì Triệu Tịch Vũ sao?

Vậy cô ta ít nhất cần phải cảm ơn anh để lại cho cô

một ý tưởng tốt.

Ngày hôm sau Tần Vũ Dương trang điểm tinh tế, quần áo

gọn gàng xuất hiện ở Đằng Đạt. Cô đơn giản nghe lại báo cáo của tổ hạng mục,

xem phương án một lần, có thể là chuyện nội gian đã làm rối loạn lòng quân, chỉ

làm tạm được.

Tần Vũ Dương vừa nhìn phương án vừa nghĩ, trong tay

công ty T có phải cũng có một phần giống như vậy không?

Sau khi có cuộc họp ngắn gọn đoàn người Tần Vũ Dương

chạy tới Phong Hoa.

Mới ra cửa thang máy liền thấy đoàn người của công ty

T từ bên trong thang máy kia đi ra, không thể từ bỏ được.

Tần Vũ Dương vẻ mặt bình tĩnh nhìn Triệu Tịch Vũ,

Triệu Tịch Vũ ánh mắt lạnh như băng nhìn Tần Vũ Dương, dẫn đầu đi vào phòng

họp.

Tần Vũ Dương không quan tâm cười cười, cũng vào phòng

họp.

Hai đội ngũ ở trong phòng hội nghị mắt to trừng mắt

nhỏ đợi hơn một giờ, mới có người đến chủ trì buổi đấu thầu.

Người đến là một người phụ trách của Phong Hoa lúc Cố

Mặc Hàm chưa về nước, không nhìn thấy bọn Thạch Lỗi, mấy lần trước bọn họ không

phải là hào hứng trời vừa mới tỏ thì liền xuất hiện sao, chẳng lẽ người có quan

hệ với Cố Mặc Hàm cũng theo anh biến mất sao?

Bắt thăm quyết định ai mở đầu trước.

Trái ngược với những người khác còn đang thất kinh,

Tần Vũ Dương vẫn thần thái bình tĩnh nhìn Triệu Tịch Vũ đang mở đầu phối hợp

với đèn chiếu.

Tần Vũ Dương đột nhiên nghĩ một câu của Cố Mặc Hàm nói

thật sự là chính xác. Không cần phải đi phỏng đoán lòng dạ của người khác, khó

nhất là phỏng đoán lòng người, em đang đoán lòng dạ của người khác đồng thời

cũng sẽ bị lạc mất chính mình. Phương án công ty T dường như là mỗi một chỗ đều

nhằm vào phương án của tổ hạng mục Đằng Đạt đã làm, so với bọn họ làm càng hoàn

mỹ, càng toàn diện, nhưng cũng là bởi vì châm chích quá mạnh mẽ, mà làm mất đi

đặc sắc của mình. Ở trong phương án này, Tần Vũ Dương không nhìn thấy ưu thế và

đặc điểm trước kia của công ty T.

Xem ra ai chết vào tay ai còn chưa biết được.

Nhưng mà, Tần Vũ Dương lại không thừa nhận, đối với sự

rập khuôn nguyên dạng của lần trước, lần này bọn họ lại kỹ càng hơn một bậc.

Lúc này đây, vô luận ai bắt đầu trước, Đằng Đạt đều nhất định phải thua.

Triệu Tịch Vũ thuyết trình xong thì quay lại cười rất

xinh đẹp với Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương nhớ tới một câu nói của Lãnh Thanh Thu:

phụ nữ cười càng đẹp thường thường tâm càng độc.

Tổ phó của tổ hạng mục lúc này chỉ có thể kiên trì đi

lên, hắn vừa mới chuẩn bị đứng dậy, Tần Vũ Dương đè lại tay của hắn:"Tôi chỗ này cũng

chuẩn bị một phương án khác, phần kia của anh làm dự bị đi."


Nói xong tao nhã lên bục: "Kính

chào các vị trong ban giám khảo, các vị đồng nghiệp, dưới đây là phương án của

Đằng Đạt chúng tôi do tôi đại diện lên trình bày. Chúng tôi căn cứ..."


Tần Vũ Dương nhìn vẻ mặt đắc ý từ từ biến mất của Triệu

Tịch Vũ, thay vào đó là sự phẫn nộ cùng không cam lòng.

Hơn 10 phút sau, bài trình bày của Tần Vũ Dương đã thu

được tiếng vỗ tay như sấm, kết quả không cần nói cũng biết. Tần Vũ Dương đứng ở

trên bục cảm giác vất vả của mình cũng không có uổng phí.

Triệu Tịch Vũ mang theo một đám người phẫn nộ mở cửa

rời đi.

Tần Vũ Dương ý chí chiến đấu sục sôi đi ra Phong Hoa,

trở lại Đằng Đạt, tâm tình rất tốt.

Ngồi ở trong phòng hội nghị, Tần Vũ Dương vẻ mặt nhàn

nhã chậm rãi uống cà phê, mọi người cũng là ngồi im lặng không lên tiếng, chỉ

chờ cô mở miệng.

Thế nhưng Tần Vũ Dương nhất định không mở miệng, chỉ

là thưởng thức cà phê, nhắm mắt lại phơi nắng.

Mọi