
g lên, chuẩn bị để đúng lúc là có thể trở mình, ôm một kẻ «lạnh băng» nào đó vào lòng sưởi ấm. Tuy rằng nghe ra có vẻ mâu thuẫn, nhưng ‘lạnh băng’ gì đó thỉnh thoảng cũng sẽ phải biến thành ấm thôi.
“Anh đợi chút.” Lỗ Như Hoa ngồi dậy, tuột xuống « giường ».
Cánh tay Văn Sơ rơi vào khoảng không, nhanh chóng hạ xuống. Hắn sợ bị Lỗ Như Hoa nhìn thấy.
Đèn bật sáng. Ánh sáng chiếu tới làm Văn Sơ nheo mắt, “Cô định phá cái gì nữa?”
“Suy nghĩ biện pháp sưởi ấm.” Trên tay Lỗ Như Hoa cầm hai vật: Một hộp màng giữ ẩm, và một hộp gel màu vàng óng ánh, phát ra mùi thơm ngào ngạt .
“Tôi sẽ làm trước, anh nhìn theo, sau đó bắt chước là được.” Lỗ Như Hoa vừa nói vừa đem cả hai món bày trên « bàn ngủ », xắn tay áo và ống quần, cầm hộp gel kia bôi lên người, sau đó bao thêm một lớp màng giữ ẩm.
“Gì vậy?” Văn Sơ nhíu mày, kinh ngạc hỏi.
“Gel giảm béo, bôi vào là nóng lên liền, sau đó bôi màng giữ ẩm là xong. Oa, nóng ghê.” Lỗ Như Hoa nói một cách phấn chấn, cao hứng tới nỗi nhảy nhót không ngừng.
Văn Sơ kinh ngạc nhìn cô, mỗi lần thấy Lỗ Như Hoa rối chuyện, một góc nhỏ trong lòng hắn lại xuất hiện một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời, cảm giác ấy như một lỗ đen không ngừng hấp dẫn hắn.
Cô gái trước mặt hắn chưa đến hai mươi tuổi, nhưng cuộc sống của cô mỗi lần nhìn vào chỉ khiến người ta thở dài. Căn phòng nhỏ này, chỉ sợ cũng chẳng khác gì người đã thuê nó! Bàn bi da, không có lấy một tấm nệm, cũng có thể cho là giường. Tấm vải cũ thì để làm chăn, còn gel giảm béo và màng giữ ẩm còn có thể dùng để sưởi ấm……
Văn Sơ trầm mặc nhìn Lỗ Như Hoa bôi gel giảm béo lên chân, trên mặt còn tỏ vẻ thỏa mãn và khoái trá. Đối với một gốc xương rồng như vậy, hắn còn có thể nói gì? Có lẽ cô nói đúng, Như Hoa, vốn là không bằng hoa.
“Anh mau đi.” Lỗ Như Hoa nhìn hắn ngây ngốc ngồi bất động, đưa gel giảm béo cho hắn, ngẫm nghĩ, rồi tỏ vẻ vỡ lẽ, khe khẽ cười trộm, “Còn tưởng anh không biết xấu hổ là gì ! Ha ha, tôi tắt đèn vậy !”
Nói xong, chạy tới tắt đèn. Trong bóng đêm, cô va phải những món hàng hóa chất chồng trong phòng, tiếng va chạm sột soạt vang không ngừng.
“Cái đó……” Văn Sơ ngại ngùng, “Tôi không cần, tôi không lạnh.”
“Tùy anh thôi, lỡ mà bị cảm thì nhớ rõ mua thuốc ở chỗ tôi nha! Tuyệt đối là thuốc thật, so với nhà thuốc còn rẻ hơn.” Lỗ Như Hoa hào hứng tiếp thị.
Văn Sơ dở khóc dở cười, lòng có chút không cam, vì thế hắn hung tợn cảnh cáo, “Bôi cẩn thận, loại gel giảm béo này có chỗ không thể bôi.”
“Hơ?” Lỗ Như Hoa ngạc nhiên.
“Như…… Chỗ đó của cô! Nếu cô muốn làm Thái Bình công chúa, chỗ đó nhỏ thì không được. A! Lỗ Như Hoa, cô làm gì chứ!” Văn Sơ che trái che phải, Lỗ Như Hoa một tay đầy gel đã nhào tới hắn, bôi bôi trét trét từ cánh tay đến cần cổ.
“Anh không đàng hoàng! Đầu óc đen tối!” Lỗ Như Hoa hung tợn nói.
“Tôi là khách hàng, khách hàng là Thượng Đế!” Văn Sơ liều chết chống cự.
“A…… Thưa ngài, ngài còn muốn bôi gel giảm béo không?”
“Không!”
“Được, vậy ngủ sớm đi.” Lỗ Như Hoa khôi phục lại giọng điệu ân cần với ‘Thượng Đế’, nhảy lên ‘giường ngủ’, vui vẻ thở phào, “Cuối cùng cũng có thể ngủ.”
Trong bóng đêm, Văn Sơ bị Lỗ Như Hoa cùng một đống đồ chơi chen chúc ép tới góc bàn bi da, khóc không ra nước mắt.
Nhưng dù thế nào, đêm vẫn còn rất dài, mà lại càng lúc càng náo nhiệt.
Một giờ sau, khi Văn Sơ không còn bị những suy nghĩ dày vò, Lỗ Như Hoa lại như thuốc nổ ngồi bật dậy.
“Đau quá, đau chết mất!” Giọng Lỗ Như Hoa nghẹn ngào.
Văn Sơ lập tức tỉnh táo, “Làm sao vậy?”
“Mấy chỗ bôi gel giảm béo…… Đau quá. Vừa mới bôi thì rất ấm áp, nhưng mà…… Càng lúc càng đau , ôi chao…..”
Vì thế, giấc ngủ ban đêm cuối cùng bị gel giảm béo hủy diệt, thời gian còn lại, dùng vào việc múc nước lạnh dội vào những chỗ đã bôi gel……
Sáng sớm, Văn Sơ trong trạng thái mệt mỏi cực độ bị Lỗ Như Hoa đá xuống gầm bàn bi da, trở về trường S.
Hắn quyết định, sau này sẽ không bao giờ nằm trên bàn bi da nữa, không bao giờ…… Còn nếu phải nằm, cũng có thể nằm, với điều kiện Lỗ Như Hoa không được bôi gel giảm béo nữa.
Giữa trưa, Văn Phỉ gọi điện thoại tới, rất có “thiện ý” thẩm vấn toàn bộ quá trình đêm trước, sau khi biết được tình hình thực tế thì lập tức trở mặt, vô tình như đất hỏi Văn Sơ có phải bị teo óc không, có phải người nhà họ Văn không, có phải bị ‘bệnh’ gì đó không… và vô vàn câu hỏi vô sỉ khác.
Mấy câu hỏi này làm cho Văn Sơ á khẩu gục đầu xuống bàn, nhưng quan trọng là…… Cuối cùng đêm trước là có gì thay đổi? Có lẽ cái gì cũng không thay đổi.
Lỗ Như Hoa vẫn là Lỗ Như Hoa, vẫn là cô chị giúp em trai mọi việc từ to đến nhỏ, vẫn mỗi lần trốn vào ký túc xá nam kéo thấp vành nón giả mạo nam sinh, vẫn là sức khỏe dồi dào mà vác trên lưng cái ba