
g, cười rộ muốn mạng người, đẹp trai gây chết người’ – Văn Sơ, mặc trang phục tinh anh – tuyệt luân, cầm laptop bỗng nhiên xuất hiện ở thư viện lầu 3, gây ra một trận náo nhiệt vừa phải.
Đừng tưởng idol chỉ tồn tại trong phim và trên tivi, trường S cũng có loại người đó. Điều này, Văn Sơ từ lâu đã lĩnh hội, cho nên lúc này hắn đang mỉm cười nhìn những người xung quanh – dù quen hoặc không quen – đang chào hỏi hắn, cùng lúc đưa tay vuốt cằm một cách lễ độ – coi như dùng ngôn ngữ cơ thể trả lời. Đồng thời, tỏ vẻ hoàn toàn thong dong nghe một loạt âm thanh hít vào.
Chỉ là…… Lỗ Như Hoa ở đâu?
Văn Sơ hoàn toàn quên bản thân đến thư viện là để đọc sách. Hắn lập tức nhìn ngó xung quanh tìm chiếc khăng quàng màu đen luôn quấn trên cổ.
Cũng không khó thấy, Lỗ Như Hoa ngồi bên cạnh cửa sổ. Vị trí cô ngồi cũng không để máy tính của trường, nhưng…… Trước mặt cô lại có một cái laptop rất tinh xảo.
Không chỉ như thế, bên cạnh cô còn có một người, chính xác là một tên nam sinh. Tên kia lúc này đang chăm chú nhìn Lỗ Như Hoa thao tác trên máy tính, thỉnh thoảng còn dán lên tai cô thì thầm vài câu, ‘khá là’ ăn ý, khá là thân cận, mà vẻ mặt Lỗ Như Hoa lại khá là ‘khoái trá’, ‘khá là’ vui vẻ, ‘khá là’…… Văn Sơ đào bới vốn liếng chữ nghĩa tệ hại, cố tìm từ ngữ thích hợp để hình dung, nhân thể, chỉ là nhân thể nhìn chăm chú vào tên kia, nam sinh đẹp trai như ánh mặt trời thế này không cần mất nhiều thời gian cũng có thể nhớ ra, chính là Tiếu Thanh, kẻ làm mưa làm gió trong khoa kiến trúc, đã từng cưỡi xe đạp chở Lỗ Như Hoa.
Xem ra quan hệ giữa Lỗ Như Hoa và tên kia không tệ! Hừ, chắc chắn là không tệ, lại còn cùng khoa nữa.
Khóe miệng Văn Sơ giương lên một nụ cười kỳ dị, lập tức bước tới vị trí Lỗ Như Hoa và Tiếu Thanh ngồi rồi làm bộ đang đi qua.
“Hi! Thật là khéo.” Giọng Văn Sơ khá trầm thấp, nhưng vừa vặn để Lỗ Như Hoa nghe được rành mạch.
Nụ cười sáng lạn của diễn viên họ Lỗ còn chưa kịp thu hồi, âm thanh vô cùng quen thuộc khiến da đầu cô tự nhiên tê rần, ngạc nhiên ngẩng lên, quả nhiên là Văn Sơ.
“Hơ? Anh cũng tới thư viện ?”
“Thế tôi không được tới sao?” Văn Sơ mỉm cười lễ độ, đương nhiên, nụ cười này không phải dành cho Lỗ Như Hoa, mà hướng về Tiếu Thanh.
Lực chú ý của bạn Tiếu Thanh đang đặt trên máy tính, ánh mắt quỷ dị của Văn Sơ đập vào hư vô.
“A…… Tôi không nói anh không thể đến, chỉ là…… Hiếm khi mới thấy.” Lỗ Như Hoa nhún vai.
“Suỵt……” Một nam sinh đeo kính ngồi cùng dãy ra dấu bảo họ im lặng.
“Anh tìm chỗ ngồi đi.” Lỗ Như Hoa nhỏ giọng nói với Văn Sơ.
Văn Sơ gật đầu, sau đó ở trước mắt bao người chụp lấy một cái ghế, ngồi ngay bên trái Lỗ Như Hoa.
Không gian nhỏ hẹp lại thêm một người. Lỗ Như Hoa cảm thấy không được tự nhiên, nhích ghế về phía Tiếu Thanh.
“Máy tính của ai?” Văn Sơ dùng khẩu hình hỏi Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa chỉ chỉ vào Tiếu Thanh.
“Trả lại người ta.” Văn Sơ lại mấp máy môi.
Lỗ Như Hoa ngạc nhiên trừng mắt, hỏi lại :“Gì chứ?”
“Suỵt……” Nam sinh đeo kính lúc nãy lại lên tiếng.
Văn Sơ ho nhẹ, tay vịn lên lưng ghế dựa của Lỗ Như Hoa, cười đến vô cùng sáng lạn, môi để sát vào tai Lỗ Như Hoa: “Anh bạn ngồi với cô cũng ở khoa kiến trúc? Coi bộ cậu ta đang hết sức bận rộn, cần dùng máy tính tra tài liệu .”
“Cậu ấy không vội.” Lỗ Như Hoa nhíu mày phản đối.
Văn Sơ nghiến răng, lờ Lỗ Như Hoa, mỉm cười với Tiếu Thanh: “Cám ơn cậu, thật ngại quá, làm mất thời gian của cậu. Tôi đã mang máy tính đến cho Lỗ Như Hoa rồi.”
Tiếu Thanh hứng thú nhìn Văn Sơ và Lỗ Như Hoa.
“Suỵt……” Nam sinh mang kính lần thứ ba phát ra âm thanh.
“Cho hỏi, cậu là……” Tiếu Thanh cố ý nhíu mày hỏi, dĩ nhiên cậu ta biết Văn Sơ, hắn vừa mới vào đại học S đã nổi tiếng toàn trường.
“Nói với cậu ấy, tôi là ai.” Văn Sơ vẫn cười tươi tắn, dịu dàng nói với Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa vừa nhếch miệng, hắn lập tức kề sát tai cô thì thầm : “Hàng hóa tồn kho lấy về dịp lễ Noel không biết đã tìm được người mua chưa ?
Ánh mắt Lỗ Như Hoa lập tức phát ra những tia sáng kỳ dị, nhanh chóng quay về phía Tiếu Thanh nói rất rành rọt: “Sao có thể không biết cậu ấy? Văn Sơ, nam sinh xuất sắc nhất trường S, văn võ song toàn, tài mạo siêu quần!”
Tiếu Thanh kinh ngạc nhìn Lỗ Như Hoa.
“Còn gì nữa?” Nụ cười của Văn Sơ rộng tới mang tai, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên laptop để trước mặt Lỗ Như Hoa.
“Tiếu Thanh, cậu có việc bận thì đi đi. Máy tính trả lại cậu luôn, a…… Hạ Thịnh tới!” Lỗ Như Hoa phản ứng cực nhanh, thành thạo tắt máy tính giao cho Tiếu Thanh, một tay chỉ ra cửa.
Tiếu Thanh nhanh chóng nhìn về phía cửa, trong mắt hiện lên vẻ không vui, giọng hơi phẫn nộ: “Cậu ấy tới hay không đâu có liên quan tới tôi!”
“Làm ơn, làm ơn.” Lỗ Như Hoa chắp hai tay, nháy mắt ra hiệu với cậu :“Anh ta