Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324442

Bình chọn: 9.00/10/444 lượt.

hương tâm, kiều diễm, bất lực, nhưng vẻ mặt này của cô, thực sự làm hắn đau lòng.

Lỗ Tự Ngọc nói không sai. Hắn vẽ không được, hắn không thể vẽ một cô gái mới ngồi 5 phút đã gục xuống ngủ, mà cô gái này làm cho cuộc sống của hắn đột ngột cứng nhắc, lại ngây thơ.

Còn kịp không? Văn Sơ ôm thắt lưng cô, chôn đầu trong lòng cô, hy vọng có thể cho cô một chút ấm áp.

Tiếng nói của cô, rõ ràng, chầm chậm vang bên tai hắn: “Xin ngài tự trọng, tiểu nữ chỉ bán hàng, không bán thân.”

Văn Sơ ngạc nhiên ngẩng đầu.

Đôi mắt cô trong suốt, thản nhiên, hắn không nhìn thấy một chút gì rung động hoặc ngượng ngùng trong đó. Núi băng như sụp xuống đầu (nguyên văn: Băng sơn băng nhất đại giác), nhưng cũng chẳng còn quan trọng.

Văn Sơ chợt nghĩ, thế giới này quả thật là công bằng, mất đi thứ gì đó, sẽ phải trả giá gấp đôi để có lại ……

***

“Lỗ Như Hoa, Như Hoa!” Sân bóng rổ, Tiếu Thanh đang chơi bóng, mồ hôi ướt đẫm vẫy gọi Lỗ Như Hoa từ xa.

Lỗ Như Hoa đeo ba lô chạy lại phía cậu ta. Chiếc ba lô mới cũng to như chiếc cũ, nhưng đây đeo hơi cứng, ma sát vào lưng cô làm cô hơi khó chịu.

“Có mua hàng không?” Cô hỏi thẳng thừng.

“Mua hàng thì không. Nhưng cậu lôi ông thiên lôi nhà cậu đi đi, cậu ta dẫn theo một đám người như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào đội của tôi, rùng hết cả mình.” Tiếu Thanh hạ giọng, nháy mắt với cô.

“A?” Lỗ Như Hoa ngạc nhiên, bất giác quay qua, dĩ nhiên là Văn Sơ.

Ngoài Văn Sơ còn mấy nam sinh khác cũng bên khoa Mỹ thuật. Có lẽ vừa chơi bóng xong, tất cả đều đẫm mồ hôi.

Sắc mặt họ không tệ, ngồi uống nước, nói chuyện phiếm với nhau. Chỉ có Văn Sơ một mình dựa vào một góc, chân dài vươn ra, nhìn chằm chằm vào cô.

Lỗ Như Hoa cắn môi, cố ý lờ ánh mắt chăm chú của hắn, hung tợn trả lời Tiếu Thanh: “Ai là “nhà tôi”? Văn Sơ chỉ là bạn cùng phòng của em tôi, không phải nhà tôi gì hết!”

“Ha ha…” Tiếu Thanh cười mờ ám, “Mấy tên ngồi bên đó không mười người cũng phải tám người. Sao cậu biết tôi chỉ Văn Sơ?”

Lỗ Như Hoa ngu ngốc *O*.

“Thế nào cũng được, nhưng không đến nỗi vì tôi tặng cậu ba lô mà cậu ta không ngừng đuổi giết tôi chứ! Lỗ Như Hoa, tôi hàm oan mà chết, không bằng tôi với cậu thật sự thành một đôi đi?”

Tiếu Thanh không khách khí, thò tay mở ba lô của cô, lấy ra một cái khăn mặt lau mồ hôi, “Vả lại ba lô này tôi chỉ nhân tiện mà tặng cậu, vừa vặn cũng chỉ có một cái. Sớm biết vậy không bằng……”

“Đổi ý? Muốn lấy tiền? Không có cửa đâu, đã tặng cho tôi thì là của tôi!” Lỗ Như Hoa nhăn mũi, ngắt lời, “Nói gì cũng được, đừng có nói đến tiền! Tôi và cậu thành một đôi? Không sợ Hạ Thịnh buồn sao ? Không chơi!”

“Tự dưng nhắc đến Hạ Thịnh làm gì? Tôi với cậu ta không có gì.” Tiếu Thanh ra vẻ khó chịu, gương mặt hơi ngượng ngùng .

Lỗ Như Hoa liếc cậu, “Nếu cậu không mau lên, coi chừng thật sự không có gì!”

Tiếu Thanh “thẹn quá hóa giận”, cốc trán cô một cái, Lỗ Như Hoa không chịu thua, lập tức nhảy lên đánh lại.

Bên này, nhìn Văn Sơ nhấp nhổm không thoải mái, Cá voi buồn cười: “Cậu nhìn chăm chăm gì nữa? Văn Sơ, tôi thấy trên đầu cậu đã có một đám mây xanh lục rồi. Chậc! Rất là xanh.”

Ở Trung Quốc, những người bị vợ ngoại tình được gọi là bị đội nón xanh (lục), hay bất cứ cái gì xanh trên đầu, nôm na như bị cắm sừng ở Việt Nam mình, nhé ^_^

“Biến đi!” Văn Sơ trừng mắt nhìn Cá voi một cái.

Mắng thì mắng, Văn Sơ vẫn bị câu nói của Cá voi đụng chạm, dù không đến mức trên đầu mọc một đám mây lục, nhưng ……

Tuyệt đối không để cho kẻ khác thừa cơ chen vào, nhất là cái tên Tiếu Thanh kia, tình địch nguy hiểm nhất, đêm Noel đã cùng Lỗ Như Hoa thân mật, bây giờ lại tặng cô ba lô.

Cũng may Lỗ Tự Ngọc đã đem tin này nói cho hắn, nếu không thật đúng là một phút không kịp đề phòng, hối tiếc cả đời.

Ta ném ba lô, ngươi lại đưa ba lô, Tiếu Thanh ngươi quá sức độc ác! Văn Sơ nghiến răng, vò đầu bứt tai, nhưng bất lực không làm gì được.

Lỗ Như Hoa cơ bản là không để ý đến hắn.

Cũng chẳng phải hoàn toàn không để ý. Đụng mặt hắn cũng chào hỏi, vào phòng 205 thi thoảng cô còn giúp Văn Sơ dọn dẹp gọn gàng đồ vật vương vãi trên bàn.

Có điều…. Những thứ cô làm hết sức tự nhiên, thể hiện rõ sự khách sáo. Thái độ Lỗ Như Hoa như vậy không khác gì một người bạn chỉ gặp một vài lần, làm cho hắn cảm thấy đáng sợ.

Một dao giết người chắc là như thế này đây! Văn Sơ cảm giác mình như là đang bị cô xử lăng trì ……

Hắn cố gắng tiếp cận Lỗ Như Hoa, cố gắng lấy lòng cô, lại hết sức che giấu tình cảm, để cô cảm thấy tự nhiên.

Nhưng một tuần đã trôi qua, một chút tiến triển cũng không có.

Lỗ Như Hoa bình thường đến không thể bình thường hơn, ngược lại Tiếu Thanh càng lúc càng gần gũi cô, đôi


Pair of Vintage Old School Fru