
khẳng định đó là tiếng mèo mẹ khóc khi bất lực nhìn con, giữa buổi chiều tối nhá nhem và u buồn. Không biết anh đã từng nghe tiếng mèo mẹ khóc con chưa. Nhưng em thì đã nghe rất nhiều rồi. Tiếng khóc thảm thiết đến nỗi em đã nghĩ, hay là em thả Còi ra để Còi về với mẹ, chứ không bắt nó đi, rồi ra sao thì ra, bởi vì em thật sự không thể chịu đựng nổi tiếng khóc đó. Nhưng nếu thả Còi ra, thì rồi chắc chắn Còi sẽ chung số phận với các mèo con khác, sẽ chết khô vì thiếu sữa mẹ, hoặc nếu may mắn lớn lên, thì nó cũng sẽ chịu cùng số phận với cha mẹ của mình, là bị trùm bao bắt đi trong cơn hoảng loạn. Hiểu rõ con người như thế, nên em đã gạt đi và quyết định vẫn đưa Còi về nhà. Em đã cố gắng bắt được mèo mẹ để mẹ con được đoàn viên ở một nơi khác an toàn hơn, nhưng nỗi sợ hãi sau lần bị đuổi bắt và chết hụt khi bị chủ căn-tin cho người đến tàn sát mèo khiến nó đề phòng ở mức cao nhất nên không có cách nào dụ được nó.
Khi lái xe đưa Còi ra khỏi nơi đó, em vẫn còn nghe tiếng mèo mẹ gào khóc thảm thiết đằng sau. Trái tim em như bị đâm từ tứ phía, đau đớn lắm! Còi về nhà em, sống ẩn dật và đề phòng như một đứa trẻ từng chứng kiến cảnh gia đình bị tàn sát. Nó đề phòng với mọi thứ, kể cả em. Nó không dám tin là nó đang được an toàn. Còi vẫn như thế suốt gần 2 năm trời. Và em chấp nhận có một Còi cần nhiều tình yêu thương hơn như thế.
Còi đề phòng với con người là vậy, nhưng với các mèo con mới về, Còi luôn là một người mẹ tốt - mặc dù Còi là ….con trai. Còi ôm ấm, liếm láp các em bé mới về, ôm các em vào lòng và cho bú một cách thoải mái. Gương mặt của Còi giãn ra nhiều nhất là lúc nó có mèo con bên cạnh.
Tất cả các bé mèo con về nhà em, không đứa nào mà không qua bàn tay chăm sóc và ôm ấp của Còi. Em rất thương Còi, vì nó là một con mèo biết biến nỗi bất hạnh của mình thành tình yêu thương dành cho đồng loại.
- …
- Anh Nhật! Anh Nhật!
- Ừ anh nghe!
- Nghe gì mà nghe, anh đang nghĩ gì ấy, sao anh im lặng hoài vậy?
Chẳng hiểu tại sao mỗi lần nghe Nguyên kể chuyện, tôi chỉ biết nín lặng, dù trong lòng có biết bao nhiêu cảm xúc chộn rộn mà không thể nói nổi thành lời. Nhìn về phía Còi, tôi phần nào hiểu được câu chuyện của bé. Một bé mèo có đôi mắt buồn thảm như chất chứa những nỗi sợ hãi đớn đau từ ngày xưa trở lại. Một bé mèo có tình yêu thương nhiều đến mức không gì đong đếm được. Bao quanh Còi có đến năm bé mèo con khoảng một, hai tháng tuổi, Còi ôm ấp mấy con mèo nhỏ như thể chính Còi vừa sinh ra chúng. Nguyên ngồi đối diện với tôi, em ngồi tựa cằm vào đầu gối, ngắm lũ mèo bằng ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Tôi ôm lấy vài con mèo nhỏ, ngả đầu dựa vào tường rồi nhắm mắt lại. Có lẽ nên nghỉ một lát. Lâu lắm rồi, trái tim tôi mới được cảm nhận một cảm giác bình yên đến thế…
Trước cơn bão, trời thường lặng gió. Tai họa khủng khiếp ập đến khi tôi và Nguyên đang ở một nơi tưởng chừng như bình yên nhất. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn ước rằng giá như ngày hôm ấy tôi về sớm hơn chút nữa, thì đã chẳng có chuyện gì với những thiên thần nhỏ của chúng tôi ở nhà. Nguyên đã khóc rất nhiều khi chuyện đó xảy ra, nước mắt của Nguyên thấm ướt áo ngực, đâm sâu vào trái tim cũng đang thổn thức vì đau đớn trong lớp da thịt của tôi. Lần đầu tiên tôi thấy Nguyên khóc, nức nở, tuyệt vọng. Tôi chỉ biết câm lặng, một lời an ủi dành cho em cũng không thể thốt lên. Bão cứ kéo dài. Còn tôi thì từng ngày mong đợi nắng ấm quay trở về…
Ngày hôm ấy chúng tôi ăn trưa cùng Vy Đoan và lũ mèo nhỏ. Các bé ngoan ngoãn và có phép tắc, chỉ ăn phần ăn ở bát mình, không phá đám hay ngó nghé gì khẩu phần của các bạn khác. Những gì được trao tặng, các bé chỉ nhận chứ không đòi hỏi gì thêm. Vy Đoan có khuôn mặt rất hiền, đôi mắt ấm áp như hồ nước mùa hè. Tôi tự hỏi liệu có phải cô gái nào có trái tim yêu thương là sẽ nghiễm nhiên sở hữu một đôi mắt dịu dàng như thế? Nhưng dù thế nào, trong lòng tôi, đôi mắt của Nguyên vẫn là đặc biệt nhất. Đôi mắt chất chứa những ma lực khiến tôi có thể đầu hàng vô điều kiện bất cứ lúc nào. Rất sợ những khi em nhìn thẳng vào tôi, vì lúc ấy tôi có cảm giác mình đang bị thiêu cháy hay đang bị giết bởi một đàn kiến lửa. Vì thế mà tôi chỉ dám nhìn trộm Nguyên những khi em làm việc. Đôi khi bị bắt gặp, tôi phải nhanh chóng đảo mắt đi hướng khác và làm mặt ngó lơ. Chẳng rõ em có biết không.
Buổi chiều đưa Nguyên về. Ngồi đằng sau, em cứ lôi hết đống đĩa trong túi ra, hỏi tôi xem màu này thì cho đứa nào, liệu chúng nó có tranh nhau không… Tôi chỉ im lặng nghe, không đáp lại, nhưng em vẫn liến thoằng cho dù không nhận được hồi đáp. Em chỉ cần biết tôi đang nghe em nói thôi, không cần tôi trả lời. Nguyên đang vui, và tôi cũng thế!
Niềm vui tắt dụi khi chúng tôi bước vào nhà. Nhà vắng tanh. Không một chút dấu hiệu nào của Nô Đen, Lucky, Su, mèo Mướp, Nusi. Nguyên nhìn tôi hoang mang. Em còn hốt hoảng chạy ra ngoài cửa xem lại số nhà xem chúng tôi có vào nhầm không. Nhưng làm sao có chuyện ấy được trong khi khóa nhà tôi vẫn cầm trên tay. Lục tìm đủ mọi ngóc nghách, gọi khắp mọi nơi vẫn không hề thấy một dấu vết nào. Kể cả bát ăn