Những Vết Xước Màu Rêu!

Những Vết Xước Màu Rêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321574

Bình chọn: 8.5.00/10/157 lượt.

cùng em đi qua bất kể ngày, bất kể tháng, bất

kể nắng kể mưa, bất kể xa xôi hay gần gũi, khi em khóc hay em cười, … và bất kể em có yêu anh không?

“I’m in love .

No matter what they say, I don't care...”

Linh không còn nghe được tiếng những ca từ thân thương trong bài nhạc ấy nữa, cũng không cảm nhận được điện thoại mình đang rung : đầu óc cô

hoàn toàn trống rỗng nhưng nước mắt vẫn thi nhau rơi, không kiểm soát…

Linh chỉ còn biết bước và bước nhanh hơn…Tà váy trắng xoắn tít nơi những bước chân vội vã, những bước chân chập chờn hi vọng.…Anh vẫn ở ngay

phía trước, rất gần , rất gần thôi… Vẫn dáng người cao cao ấy, vẫn tấm

lưng mênh mông ấy, vẫn từng đường nét ,từng góc cạnh của anh, Dương

!…Linh khựng lại, cách anh chỉ tầm vài bước chân…! …Cô cứ đứng thế , 1

giây, 2 giây rồi một phút, bất kể nắng, bất kể gió, bất kể xe lướt qua, người ngược lại, bất kể giây phút sau sẽ thế nào...Chàng trai của cô

lặng lẽ bên cây hoa sữa, chụp một cái gì đó nơi lớp vỏ già nua và chầm chậm bước tiếp. Linh ngắm anh trong vô thức, thấy tim mình nhói lên

từng cơn trong khoảnh khắc định mệnh ấy.

Chàng trai quay lại, từ từ hạ chiếc máy ảnh đang che gần hết khuôn mặt

điển trai, khá quyến rũ… nhìn cô gái trước mặt mình… một chút bất ngờ,

một chút thích thú và cả một chút ấn tượng …rất nhanh… anh cười… nụ cười không rõ ẩn ý…xã giao? trêu đùa ? hay thương hại? chỉ biết nó nhạt, rất nhạt và nhẹ. Rồi tan đi cũng rất nhanh trong mênh mang nắng chiều ửng

đỏ như một vệt mây cuối trời chẳng ai kịp để ý …

Nhưng, với Linh lại khác khác. Khoảnh khắc ấy, trong cô thật đặc biệt! Nó định mệnh như ban nãy khi cô vừa mở mắt vì tiếng rung của điện

thoại, để rồi thấy dáng anh lướt qua. Thân thương đến lạ! Lúc này đây,

vọng về vẹn nguyên trong cô là những ám ảnh da diết thưở nào : Biển xanh dạt daò vói bãi cát miên man xa tắp, lời hát yêu thương thân thuộc của cô ,tiếng cười anh trong veo như những sáng mai Hà Nội tinh khôi, cả những bức tường loang lổ,đầy vết xước nơi dãy nhà E và trái tim

người con gái trong cô cũ kĩ, tàn tạ, héo hon theo tháng năm…

- Anh….! Âm thanh của nó ngỡ đâu nghẹn lại trong cổ họng khản ứ

những kỉ niệm của cô, bỗng trào ra. Yêu Thương, có. Ấm áp , có. Nhưng có lẽ đau đớn, tức tưởi, nghẹn ngào và xót xa nhiều hơn hết!

- Em gọi anh à? Câu hỏi lần này không bất ngờ cũng không ấn tượng nhưng hình như vẫn còn một chút thích thú.

Linh không phản ứng lại. Cô vẫn đứng nguyên ở chỗ của 15 phút trước,

không xê dịch, không nhúc nhích, dòng kí ức đưa cô về ngày ấy vẫn giữ

chân cô trên chuyến tàu trở về.

- Café nhé , Cô bé! 2 phút sau, Chàng trai cười nói, nụ cười đã mất hẳn sự thích thú và còn lại chỉ hình như là sự tự mãn. Anh nghĩ

nhạt thếch: “ thêm một cô gái biết “xúc động” trước vẻ ngoài của mình.”

Anh bước rồi, Linh vẫn đứng đấy thêm một lúc, váy trắng lặng lẽ bay quẩn quanh nơi đôi chân xinh, ngẩn ngơ đùa nghịch cùng với gió… Rồi, cô cũng bước theo, bước nhanh, và bước kịp. Họ sánh đôi bên nhau, nói rất ít,

cười cũng rất ít ,mỗi người nghĩ về một dòng kí ức riêng đầy những vết

xước… … Gió vẫn thổi… ngân nga, nhẹ nhàng làm tung bay mái tóc buông xõa và tà váy trắng mỏng manh….

Hoàng Anh tiến lại gần hơn nơi ban nãy hai con người ấy gặp gỡ, dưới

gốc cây sữa già và vùng lá rụng vẫn còn giấu chân cô bé của anh. Anh

lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại báo gọi không thành công đến tận 13 cuộc

rồi lặng nhìn 2 con người đang đi về cuối con đường xa xăm. Ở đó có

người con gái mà anh yêu, yêu tha thiết và sâu sắc…

Dáng cô gái đã khuất sau hàng cây dài đến miên man, và anh biết cô sẽ

chẳng một lần nhìn lại phía sau, không một lần nào... Hoàng Anh ngồi bệt xuống gốc cây ban nãy, tay anh chạm vào những vết xướt thô ráp nơi vỏ

cây xù xì, những vết xước theo thời gian phủ một màu xanh rêu lạ lẫm,

vẫn chẳng thể mềm mại hơn...

Linh ah, đấy không phải chàng trai của em, càng không phải Dương của

em. Tôi chỉ muốn chạy lại thật nhanh để nói với Linh của tôi như thế ,

để kéo tay em đi khỏi anh chàng kia hoặc cùng em chạy trốn thật xa nơi

này. Vậy mà tôi đâu có cơ hội làm điều đó cho em và cả cho tôi.

Chàng trai dừng lại bên

chiếc Audi đỏ, khu gửi xe trông có vẻ hơi cũ kĩ bên cạnh màu đỏ rực rỡ , sang trọng của con xe đời mới. Anh ngước lên tìm sự thay đổi trên

khuôn mặt cô gái bên cạnh như bao nhiêu lần trước. Vô ích… có vẻ không

vừa ý rồi tự nhiên nhếch mép cười, vẫn rất nhạt…

Linh im lặng bước lên xe anh, đột nhiên cô thấy ngột ngạt ! Họ biết nói chuyện gì đây, anh không quen cô, cô cũng chẳng quen anh, không biết

tên và chưa hề biết tuổi, họ chỉ vừa gặp nhau chưa đầy 30’ trước… Nhưng

có một thứ ở anh mà Linh không thể vờ như không quen biết, chính lại là

khuôn mặt. Sự giống nhau làm Linh có cảm giác nghẹt thở khi ngồi sát

bên anh! Ánh mắt cô lặng nhìn những rặng cây lướt qua rất nhanh bên

đường, bất giác nghĩ đến những đợt sóng bão nơi biển quê… nhắm mắt… rùng mình

Anh không thích những cô gái tạo cho mình cảm giác nặng nề thế này. Anh

tìm đến họ để vui vẻ, thư giãn và giải tỏa , hoàn toàn không để “h


Lamborghini Huracán LP 610-4 t