
giữ những nỗi đau quá lâu? Chính cô cũng không biết thế nào là lâu nữa. Nhưng bắt cô quên anh, có lẽ mãi mãi là điều không thể. Dương đã từng là cả thế giới của cô, là tất cả tình yêu trong trẻo, mơ
mộng và hồn nhiên nhất. Để rồi đến bây giờ Linh vẫn chưa đủ sẵn sàng
bước ra khỏi thế giới ấy dẫu nó đầy nước mắt, đầy xước xát, để bước vào
thế giới mới có thể sẽ tốt đẹp hơn. “Quên thì thật khó nhưng học cách
bớt nhớ mỗi ngày, mình sẽ học cách đứng dậy từ đó. Đã đến lúc phải đối
mặt với quá khứ và đi tiêp đến tương lai”. Linh đóng khung dòng chữ
nghiêng nghiêng vừa ghi bằng mực đỏ, nổi bật trên quyển nhật kí của
mình. Linh đặt quyến sổ lại phía ngăn kéo và nhanh chóng chìm vào giấc
ngủ sau một ngày dài với không ít chuyện đáng nhớ. Linh mơ, trong giấc
mơ ấy, còn ướt nụ hôn cùng Vũ…. Và cô mỉm cười… vô thức. Nụ cười đọng
trên môi thay vì nước mắt ướt đẫm gối một buổi sáng mai chớm thu.
Những cơn gió mang hơi nồng mùa thu đã sà xuống bậu cửa sổ, những giọt
nắng tháng tám vo tròn lăn dài xuống sàn gỗ. Linh dậy muộn hơn thường
ngày. Có lẽ bởi một giấc mơ đẹp đẽ không còn mộng mị, không còn nước
mắt. Anh nhớ người con trai ấy, người con trai đứng quay lưng lại phía
biển. Là anh nhưng lại chẳng phải anh. Trong thâm tâm cố vẫn mặc định đó không phải Dương, nhưng bước chân cô vẫn ào đến. Họ hôn nhau, rất lâu
và rất sâu trên bãi biển đêm hè lộng gió ấy. Đêm tối, không ánh đèn,
Linh không nhận ra người con trai ấy. Người con trai ấy không vuốt tóc
cô sau nụ hôn chếch choáng như Dương vẫn thường làm. Người con trai đó
không quỳ xuống đắp cát vào chân cô, nghịch ngợm như anh. Để tiếng cười
của họ lại tan chảy cùng sóng cùng gió. Người con trai đó rời khỏi môi
cô vội vã sau những phút đắm say. Và hối hả bước đi như sợ hãi, như
không dám đối mặt, như cố che giấu đi tình yêu của mình. Và Linh, cô ở
lại, không chạy theo, không níu giữ. Một mình chênh vênh trên bãi cát
dài, trơ trốc. Cô chấp nhận! Linh tự an ủi mình rằng đó chỉ là một giấc mơ sau một ngày nhiều biến
cố. Và vụ “cưỡng hôn” chẳng có gì thú vị của Hoàng Vũ. Cô đứng dậy… Hôm
nay cô đi làm.
- Mẹ định gọi con dậy nhưng sợ con mệt nên ….
- Dạ không, con cũng chưa muộn đâu ạ!
- À, hôm qua mẹ đã nhờ ông Binh đầu ngõ sửa xe hộ con rồi. Nhưng ông ấy
bảo còn thiêú một số đồ nên tí sang sửa nốt. Hôm nay con đi taxi tạm đi.
- Ồ đây, con quên tiêu mất ạ. Mẹ không cần lo cho con đâu. Con tự tính được ạ. Nhiều việc quá con lại quên mât.
- Không lo cho cô thì tôi còn biết lo cho ai nữa đây. Có ai để tôi lo nữa đâu chứ. Cái thằng... cứ đi biền biệt hoài.
- Dạ, anh ấy….
- Thôi con cố đợi nó thêm một năm nữa. Cũng 4 năm rồi còn gì. Nó về mẹ
tổ chức cho hai đứa luôn. Phải bắt nó bù đắp cho con mới được.
Linh nhướn mày, cố giữ nước mắt không trào ra. Cô cảm động đến xót xa
tình cảm mà mẹ dành cho cô. Lẽ ra bà mới là người cần được đông viên, an ủi, cần được chăm sóc. Nhưng với bà, Linh cứ như một cô con gái nhỏ,
chịu nhiều thiệt thòi. Mẹ à, những gì con nợ mẹ, cả cuộc đời này con
cũng không trả hết. Những gì mẹ phải chịu đựng, từng trải qua khiến con
thấy mình bé nhỏ quá! Trong thoáng chốc Linh nghĩ về Hoàng Gia, về gia
đình Vũ bằng cả tất cả sự giận dữ…
Hoàng Anh đứng tựa chân vào chiếc xe cao kều yêu quý. Anh vừa đang nghĩ
về gương mặt cáu kỉnh của ông giám đốc ban nãy khi anh xin nghỉ việc.
Hoàng Anh biết bỏ việc giữa lúc này là đặt lên vai lão già ấy rất nhiều
áp lực. Ở vị trí trưởng phòng kinh doanh, Vũ đã gần như đảm đương mọi
công việc của công ty. Mất anh, ông ta lại chẳng mất đi một cánh tay đắc lực. Vũ tặc lưỡi, cười cười nhớ đến câu dọa dẫm:
- Cậu sẽ chết đấy, nếu không đi làm cho tôi. Chẳng ở đâu, ưu đãi cậu nhiều như ở đây đâu. Ra khỏi đây, cậu chết chắc.
Lão già ấy, đã sa sả vào mặt Hoàng Anh những điều vô nghĩa đó mà không ngờ nhận được câu trả lời đủng đỉnh:
- Chết thì cũng sắp rồi, tiền tôi kiếm đủ rồi, nhưng tình thì chưa. Thế nhé! Chào sếp, tôi đến với tình yêu bé nhỏ của tôi đây
Và Vũ có mặt ở đây. Trước con ngõ nhỏ vào nhà. Đợi Linh.
Cô xuất hiện ở đó. Váy trắng buông dài bay nhẹ trong những cơn gió chớm
thu.Bước chân vội vã, mắt vội vã cố tìm một chiếc taxi. Trông Linh như
một thiên thần thanh tú vậy, nhẹ nhàng như chính buổi sáng hôm nay.
- Linh…
- Ơ, anh Hoàng Anh…
Linh ngước mắt sang bên kia đường, Hoàng Anh đứng đó, hai tay khoanh
trước ngực. Chiếc xe cao khều phía sau lưng. Trông anh đích thị như một tay “phượt” có nghề. Bụi bặm và rất “chơi”… Và cũng rất vững chãi,rất
bình yên đó là cảm giác của Linh mỗi khi nghĩ về anh.
Hoàng Anh tươi ròi khi đội mũ bảo hiểm cho Linh:
- Lẽ ra em nên nói hôm nay em sẽ mặc váy đẹp thế này để anh bắt chước cho nó hợp?
-Ố ồ, anh định mặc váy thật à?
- Không chằng có ai Strong lại mặc váy cả, trừ em. Gà quá. Ý là anh sẽ
mặc comple chẳng hạn cho giống chú rể. Chứ thế này… anh chán anh quá!
Linh cười giòn vang. Hoàng Anh bóp tay gas, chiếc xe vút đi trên đường.
Vũ ngồi im trong xe nơi 1 góc đường, nhìn hai con người vừa nãy cười
đùa với nhau qua gương. Gương