
lấy súng ra, xoay người trở về.
“Nói nhiều kêu người đi giết hắn, chúng ta đi xem thi thể Niếp Nhân
Quân đã.” Có lẽ là vừa mới bị La Sâm đối đãi không lễ phép , giờ phút
này Niếp Nhân Nghĩa cố ý ra vẻ thủ lĩnh, tự cho là đúng phân phó nói.
La Sâm khinh bỉ nhìn thoáng qua Niếp Nhân Nghĩa:“Không được! Đình thi gian hẳn là cái cạm bẫy"
La Sâm khinh bỉ nhìn thoáng qua Niếp Nhân Nghĩa:“Không được! Đình thi gian hẳn là cái cạm bẫy, phòng theo dõi rất có thể là Niếp Ngân, kêu
nhiều người đi giết hắn, nhất định hắn sẽ chạy trốn, ta muốn tự mình
đi!”
----------------------
Lâu bốn phòng theo dõi.
Hòng súng để ở trên gáy Niếp Ngân lạnh như băng, một trận tiếng cười ở phía sau hắn vang lên, Niếp Ngân giơ hai tay lên, hơi hơi quay đầu, ghé mắt tảo đến cái thân ảnh quen thuộc kia.
“Là ngươi? Cái gì Tiêu đó nhỉ ?” Hắn lạnh lùng cười.
Mặt Tiêu Tông dữ tợn, dùng dung ấn gáy Niếp Ngân, lớn tiếng rít gào
nói:“Là vì tuổi lớn cho nên trí nhớ không tốt sao, ngươi sao có thể quên tên người thiếu chút nữa sẽ giết chết ngươi!”
Niếp Ngân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khóe miệng hơi động một chút khinh
bỉ:“Hừ hừ, nằm mơ sao? Vài lần thiếu chút nữa giết được ta? Chỉ bằng
ngươi!”
Tiêu Tông điện cuồng nói một tiếng:“Ha ha ha! Chẳng lẽ không đúng
sao? Hiện tại không phải ngươi lại rơi vào tay ta sao? Không thể tưởng
được ta còn không chết đi!”
Niếp Ngân thong dong thở dài, ngữ khí bình tĩnh:“Biết vì sao ta không nhớ tên ngươi không? Chính là bởi vì ngươi chẳng ra gì, nên ta căn bản
không lưu ý đến ngươi. Thật không biết cái tên La Sâm ngu xuẩn kia, vì
sao lại tin tưởng ngươi.”
Tay Tiêu Tông lại bắt đầu run lên , Niếp Ngân có thể cảm giác được,
lời nói vừa nãy của mình là cố ý, hắn biết rõ nhược điểm của người này,
chỉ cần bị mình châm chọc vài câu, toàn thân liền có sơ hở.
Chỉ thấy thân thể hắn ngồi mạnh xuốn, sau đó quay người một cước đạp
trước ngực Tiêu Tông, Tiêu Tông bị đá bay ra, ngã xuống đất Niếp Ngân
tiến đến đá văng cái súng trong tay hắn, bóp cổ hắn giống như đang cầm
một con gà, đem hắn từ dưới đất túm lên, lại gắt gao ấn vào trên tường.
“Trên thế giới này người có thể dùng súng bắt chết ta chẳng có
mấy, đáng tiếc ngươi không phải một trong số đó.” Giọng nói Niếp Ngân
như dã thú thở dốc, hơi hưng phấn mà nhìn Tiêu Tông. (không thì nhục bộ
tộc sát thủ)
Tiêu Tông bị ấn vào tường nói không ra lời, tràn ngập tức giận nhìn chằm chằm Niếp Ngân.
Niếp Ngân hơi hơi giương lên một nụ cười tà ác, tiếp tục thở dài:“Ta
đã sớm biết ngươi không chết, ta tới nơi này kỳ thật chính là tìm ngươi
đó!”
Editor: Mã Mã
Tiêu Tông này còn sống, đây là lần trước Niếp Hoán nói trong điện
thoại cho ba cha con họ biết, cho nên Niếp Ngân sớm có chuẩn bị, cũng
đúng như dự liệu, Tiêu Tông quả nhiên canh sẵn ở trong phòng này, hắn
thật sự không thể hiểu được, người Tiêu Tông vô dụng này vì sao La Sâm
lại trọng dụng hắn.
Hắn bóp cổ Tiêu Tông, đem Tiêu Tông gắt gao đè tại trên tường, Tiêu
Tông liều mạng giãy dụa , nhưng ở trước mặt Niếp Ngân, hắn nhỏ bé giống
như một con kiến, cảm thấy hắn không còn chút giãy giụa, Niếp Ngân cảm
thấy sức lực của hắn còn không bằng cả Lãnh Tang Thanh.
Hắn hơi hơi cười một nụ cười tà ác, nhìn mặt Tiêu Tông như sắp chết
:“Ta đã sớm biết ngươi chưa chết, ta tới nơi này kỳ thật chính là tìm
ngươi!”
Tiêu Tông dùng hết khí lực, tay phải rốt cục va chạm vào cổ tay trái
bóc cái thứ gì đó ra bị ném xuống đất, sau đó tức giận nhìn chằm chằm
Niếp Ngân.
“Sớm biết rằng ta không chết? Coi như hết! Ngươi luôn làm như mình
giống một vị thần sống ,chuyện gì cũng trong lòng bàn tay ngươi, việc gì ngươi cũng điều khiển được, nhưng ngươi đừng tưởng rằng mình thật là
thần, nói chuyện giật gân này chính muốn làm ta sợ , tỉnh lại đi, ta sẽ
không mắc bẫy đâu.” Hắn không phục nói.
“A?” Trong ánh mắt Niếp Ngân lòe ra một tia ánh sao, so với phía
trước càng hung hiểm hơn , hắn trào phúng cười cười, thong dong
nói:“Không chỉ thế này đâu, ta còn biết chuyện ta cứu Thanh Nhi trong
mật thất lần trước, ngươi cũng không nhất ngũ nhất thập nói thật với La
Sâm.”
Điểm này là Niếp Ngân đoán , tuy rằng cùng Tiêu Tông tiếp xúc không
nhiều, nhưng người như thế này tâm tư thực dễ bị người khác đoán ra,
chuyện lần trước chính là bởi vì Tiêu Tông xúc động, mới cho mình có cơ
hội, lấy sự ngu muội giảo hoạt của hắn mà nói nhất định sẽ không khai
thật tình hình cho La Sâm biết.
Nhưng Tiêu Tông cũng không biết đây chỉ là Niếp Ngân đoán, trong mắt
hắn hiện ra một tia sợ hãi, hắn không thể ngờ được ngay cả chuyện này
Niếp Ngân cũng biết, trong nội tâm hắn không thừa nhận cũng không được
người này thật sự như thần.
“Ta khuyên ngươi hãy nên ngoan ngoãn buông tay, ngươi chạy nhanh tìm
chứng cớ đi thôi, thời gian của ngươi không nhiều lắm .” Tiêu Tông âm
trầm gầm nhẹ nói, trong lòng phẫn hận đến cực điểm.
Niếp Ngân cũng không buông ra tay, mặt chậm rãi tới gần mặt Tiêu
Tông, một đôi mắt như mấy vạn lưỡi kiếm, đâm thẳng vào trái tim Tiêu
Tông, cổ cảm giác áp bách làm cho Tiêu Tông không thở nổi, yết hầu như