
mỹ không gì sánh bằng ...
Hô hấp của cô đang run lên, không có nửa khắc chần chờ, quay đầu liền chạy
tới ngoài cửa sổ, nhưng vừa chạy tới cửa, cha mẹ cùng đại ca liền xuất hiện
trong đầu, Lãnh Tang Thanh dừng bước, liều mạng lắc lắc đầu, tiếp theo chạy
tới lầu cầu thang.
Như vậy cảnh tượng, bóng dáng như vậy, cảm giác như vậy, là nàng ảo tưởng
sao? Lãnh Tang Thanh đứng ở cây anh đào, cả người cứng đơ tại chỗ.
Niếp Tích nhìn thấy Lãnh Tang Thanh chạy đến , có chút kinh ngạc, lập tức
muốn chạy tới bên cạnh.
Lãnh Tang Thanh vươn tay ý bảo hắn không cần cử động, ngay sau đó nước
mắt chảy xuống, cũng không phải là cô phát hiện người kia là Niếp Tích mà
không phải là Niếp Ngân, ngay từ đầu cô đã biết là Niếp Tích, chẳng qua
chuyện này làm cô thật cảm động, hơn nữa lại gợi lên vô số chuyện trong lòng
cô.
Niếp Tích có chút mờ mịt , chạy nhanh tới trước mặt Lãnh Tang Thanh, trên mặt
mang theo chút đắc ý:
"Là bị của anh làm cho cảm động sao? Anh cho là thể nhìn thấy em rất thích
cây anh đào, cho nên ngày hôm qua chuẩn bị cả một ngày, ban đêm đem nơi
đem tất cả cây đi rồi thay các cây anh đào này trồng vào, mãi cho đến giờ mới
chấm dứt, vốn định kiểm tra lại một chút, lên lầu báo cho em một tin vui, lại bị
em phát hiện trước."
Nước mắt Lãnh Tang Thanh cũng không có dừng lại, cúi đầu, ngón tay thiên
gọc ở trên mặt chà lau , khóc thút thít nói: "Niếp Tích... Cám ơn cậu.
" Niếp Tích bừa bãi nhún vai, ôn nhu nói: "Chỉ cần em có thể vui vẻ..."
"Chờ một chút! ! !"
Trong đầu Niếp Tích kêu "Ông" một tiếng, vốn là cho Lãnh Tang Thanh một
niềm vui, mà Lãnh Tang Thanh lại cho mình một tin vui bất ngờ như vậy.
"Em! Em mở miệng ! Em rốt cục đã nói chuyện !"
Niếp Tích hoàn toàn không để ý người chung quanh, lớn tiếng kêu lên.
"Đừng lớn tiếng như vậy, người song sinh."
Lãnh Tang Thanh nín khóc mỉm cười, nụ cười kia của cô y như Niếp Tích
giống như chưa từng thấy cả đời.
Niếp Tích nhìn nhìn đồng hồ, lông mày có chút hưng phấn, thâm tình nhìn Lãnh
Tang Thanh:
"Em biết không, đã 19 tháng, 13 ngày và 9 giờ 12 phút 05 giây em không nói,
trong lúc đó, lòng của tôi vẫn không muốn buông."
Lãnh Tang Thanh có chút mất tự nhiên tránh né ánh mắt hắn, cái loại thâm tình
này cùng Niếp Ngân không giống như vậy, cô suy yếu nói ra một tiếng:
"Đi về trước đi, bên ngoài gió thật lớn."
Hai người đi về phòng bệnh, Lãnh Tang Thanh lại quay đầu lại, nhìn một màn
cảnh sắc tuyệt mỹ kia, nhưng trong lòng cũng không kinh ngạc như vừa rồi.
Kỳ thật ngày đó cây anh đào không hồng như vậy, ngày đó thụ không có mật
như vậy, ngày đó là sắc thuần trắng ...
Cung Quý Dương sau khi biết tin tức này, khua chiêng gõ trống chạy tới bệnh
viện, đi theo làm trò cười cho Lãnh Tang Thanh vui, hắn lệnh cho cấp dưới sưu
tập một trăm cực phẩm chuyện cười, cả điện thoại di động, vì muốn làm cho
Lãnh Tang Thanh vui vẻ.
Lãnh Tang Thanh thực không muốn làm hắn mất mặt , biểu hiện rất cao hứng,
mặc dù cô không biết làm thế nào để nghe mấy chuyện cười này, cô cũng
không muốn mọi người ở quanh mình lo lắng quá lâu, cô nghĩ mình nên bỏ tính
ích kỉ đi.
Nghe chuyện cười xong, cô nhìn Cung Quý Dương, thản nhiên nói một
câu:"Em muốn gặp đại ca ."
Thanh âm có chút khàn khàn Lại một năm giống như năm vừa qua, ban ngày giống năm vừa qua, có đêm
tối giống năm vừa qua, có 365 ngày giống năm vừa qua, có xuân hạ thu đông
bốn mùa giống năm vừa qua, lại có người luôn không ngừng hạnh phúc giống
năm vừa qua, mà cũng có người không ngừng khóc giống năm vừa qua...
Không có gì đặc biệt .
————————
Lãnh Tang Thanh gặp được đại ca chuyện đầu tiên chính là khóc rống lên. Sau
đó, vẫn là khóc rống lên...
Tựa hồ cô muốn đem tất cả áp lực của vài năm nay đều trút vào trong lòng đại
ca mình.
Lãnh Thiên Dục cảm thấy có điều kì lại, rất khẩn trương, thời gian không gặp
nha đầu này có vẻ khá dài, nó rốt cuộc ủy khuất gì? Lãnh Tang Trong thật sự rất
muốn hỏi đại ca một chút, chuyện Lãnh gia cùng Niếp Ngân đã xảy ra như thế
nào , nhưng lại không hỏi nổi đành nuốt trở về.
Cô không biết sau khi hỏi xong sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết nhất định sẽ
có chuyện xảy ra, cô không nghĩ .
Đại ca và chị dậu ở chung một thời gian, tình yêu tâm tình tựa hồ có rất nhiều
hạnh phúc, nhưng cô cũng biết rõ, hạnh phúc, không có nghĩa là qua đi.
Một thời gian qua đi, dựa theo ban đầu, cô nói với đại ca là mình muốn đi ra
nước ngoài, yên ổn tìm một công việc.
Tin này làm cho đại ca cùng chị dâu cô khẩn trương ngoài ý muốn, nhưng
không có hỏi gì nhiều, dù sao cô em gái này muốn yên ổn, là một chuyện khó có
được.
Bất quá cùng nhau sống lâu như vậy, đại ca của cô thật sự hy vọng cô em gái
mình đi xem mắt để sớm tìm được một chỗ yên thân dựa vào. Gặp mặt , làm
sao có thể thuận lợi như vậy.
Lãnh Tang Thanh chỉ có nói qua loa, mà mười lần gặp mặt thì có chín lần Niếp
Tích đều đã đến quấy rối, mỗi lần phương thức đều không giống nhau. Nhưng
mà, mặc dù biết Lãnh Tang Thanh chính là đi xem cho có lệ, đối mặt việc Lãnh
Tang Thanh xem mặt, Niếp Tích cảm xúc cũng