
cũng không buông! Anh mau nắm lấy cổ tay em
đi... Mau... A..." Lãnh Tang Thanh tựa hồ chống đỡ không được , nhưng trong
ánh mắt kia ý chí kiên định không chút giây phút nào dao động.
"Thanh Nhi! Mau buông tay... Đứa ngốc này... Sẽ không chết đâu... Mau!" Cung
Quý Dương ở phía sau đứt quãng hô, bởi vì mặt đất là thạch chuyên, có vẻ
bóng loáng, hơn nữa không có gì có thể mượn lực từ vật cản, giờ phút này hắn
chỉ dùng cằm, mới miễn cưỡng kéo Lãnh Tang Thanh lại, một ít đá vụn trên mặt
đều bám vào da mặt hắn.
"Em mau buông tay! Bom phía dưới lập tức sẽ nổ mạnh ! Em không cần nhất
thời xúc động, mất mạng theo anh! Không đáng ! Chẳng lẽ đến bây giờ em còn
không rõ, chúng ta là không có khả năng sống cùng nhau !" Trong mắt Niếp
Ngân sợ hãi đã chuyển thành cầu xin.
Đúng vậy, hắn cầu xin Lãnh Tang Thanh buông tay ra, nói ra những lời này cũng
thật đả thương người, tuy Lãnh Tang Thanh cho rằng hắn cố ý chọc giận cô,
nhưng mà Niếp Ngân nói ra từ nội tâm , đoạn này như gần như xa cảm tình đã
áp lực hai người lâu lắm rồi, thựcc chất Niếp Ngân đã muốn dứt bỏ tất cả rồi,
tính trực diện đối mặt với tình cảm trong lòng mình, nhưng cha chế làm cho hắn
hoàn toàn lại phủ định ý nghĩ của mình, mất đi người thân cảm giác cũng không
phải nói là buông thì có thể buông , bởi vì muốn báo thù, thà rằng chết cũng
cũng muốn giết chết Rawson, nhưng hắn đứng ở trước mặt Lãnh Tang Thanh,
chẳng lẽ hắn lại không giống tên Rawson kia sao?
"Vì sao anh lại nó vậy chứ!" Lãnh Tang Thanh đã khàn cả giọng, nước mắt tràn
ra tràn ra mi mắt: "Chúng ta không phải nói tốt lắm sao? Cho dù chết cũng
muốn cùng chết. Nhiều người phản đối chúng ta ở bên nhau, vì sao anh cũng
nói như vậy! Vì sao anh cũng muốn buông xuôi! Chẳng lẽ lần mỗi lần anh cứu
em, là giả sao? Chẳng lẽ chúng ta thâm tình đối diện, gắt gao ôm nhau, là giả
sao? Chẳng lẽ trong thân thể anh chảy xuôi máu của em, là giả sao? Niếp
Ngân, em nói cho anh biết, em sẽ không tha tay, vĩnh viễn cũng không, bất luận
anh ở chân trời góc biển! Niếp Ngân, em yêu anh! Liều lĩnh yêu anh! Em không
thể mất đi người mình yêu! Anh hiểu chưa? ! !"
Niếp Ngân tràn đầy thâm tình nhìn cô, hơi hơi nở nụ cười, nụ cười tràn ngập
cảm kích, nhưng khóe mắt lại lộ ra một tia đau đớn, hốc mắt hắn đã ươn ướt,
một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống đến hai má.
Hắn khóc, xác thực khóc, hắn đã quên rốt cuộc đã bao nhiêu năm không nhìn
thấy bộ dạng khóc lóc của mình , mà nhiều năm như vậy tích góp từng tí một
tựa hồ đều là vì giờ khắc này, trong giây lát nước mắt giống như hồng tiết, tất
cả đều bừng lên, xuyên thấu qua mông lung trong suốt, hắn cảm thấy Lãnh
Tang Thanh càng thêm đẹp, đẹp làm cho người ta đau lòng.
"Cám ơn em, Thanh Nhi..." Niếp Ngân cười tràn đầy nước mắt, bày ra một loại
tuyệt vọng, điều này làm cho lòng Lãnh Tang Thanh hiện lên một cảm giác xấu.
".... Cuộc đời này anh thực may mắn có được người yêu mình, nhưng chúng ta
thật sự không có cách nào bên nhau được, có biết Lãnh Thiên Dục và anh có
hiềm khích gì không..." Nói tới đây, hắn dừng một chút, tất cả bi thương từ
trong anh mắt thâm tình của hắn hiện ra.
"Bởi vì, cha các người là anh hại chết ..."
"Tê..."
Tay áo rách , nhiễm vết máu gắt gao bám vào trong tay Lãnh Tang Thanh...
Cô cảm thấy thế giới này thật trống rỗng ...
Cô cảm thấy không biết mình đã chết hay chưa...
Chẳng lẽ đã chết...
Hai mắt nhìn thẳng chằm chằm vào tay, sau đó cô chỉ có thể nghe thấy tâm
mình bị xé rách, đau đã không hét giận nổi .
Cho đến khi phía dưới truyền đến tiếng nổ mạnh, lòng của cô cũng đi theo bể
tro tàn.
"h... en..." Cô thử hô tên của hắn, nhưng mà vô lực như vây, tái nhợt như vậy.
Trời mưa lớn hơn nữa .
Cung Quý Dương đã đi tới, gian nan nâng Lãnh Tang Thanh đang quỳ rạp
xuống mặt đất, thân thể Lãnh Tang Thanh đã như là một bãi không thành hình
dạng.
Hắn đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, muốn mở miệng, nhưng thật sự nói
không ra lời.
"A... A! ! !"
Một trận khóc kêu thống khổ, xé rách thiên địa Một năm không quá yên ổn, chiến tranh, thiên tai, nạn đói, ôn dịch... Ở các nơi
trên thế giới không ngừng diễn ra, chuyện đã xảy ra ở Niếp môn cũng khiến
cho sóng thần rung chuyển, không chỉ có kinh tế, còn có chính trị, còn hai nhà
chưởng sự còn sống sót gánh vác sự nghiệp của Niếp môn, vì kiềm chế lẫn
nhau, cũng không có ở riêng, nhưng bởi vì phối hợp không giống nhau nên
thường thường có tranh chấp.
————————
Trời dần dần ấm , đã hòa nhập vào mùa hạ.
Trong phòng bệnh khó có được sự im lặng, Lãnh Tang Thanh mặc một bộ
quần áo trắng, đứng ở trên cửa sổ sát đất, giống như đang nghĩ gì đó nhìn ra
bên ngoài.
Đây là mỗi ngày cô đều phải ở trong đó, có đôi khi ở trong này đứng cả một
ngày, thậm chí ngay cả nước cũng không uống một ngụm.
Đầu cô xõa rối tung, đã dài ra rất nhiều, nhưng chưa từng có sửa sang lại, cho
nên có vẻ thực loạn, khuôn mặt cô tái nhợt, có chút điểm ố vàng, khuôn mặt
đẹp tựa như một viên đá thủy tinh không hề tì vết, mặt trắng nõn nà.
Ngoài cửa sổ đã bắt đầu có một chút lục sắc nhè nhẹ c