The Soda Pop
Niếp Môn

Niếp Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328175

Bình chọn: 9.00/10/817 lượt.

kéo trở

về.

"Đưa tôi đi qua! Mau! Đưa tôi đi qua!" Niếp Hoán hô lớn với Lãnh Tang Thanh. Tác dụng phụ của thuốc bộc phát, làm cho Rawson từ một con quái thú biến

thành một con quỷ thất thế, lúc trước khí thế bừng bừng trong nháy mắt hóa

thành hư ảo, cả người không chỉ có sùi bọt mép, toàn thân run rẩy, mà ngay cả

tư duy cũng gián đoạn hỗn loạn.

Hắn biết được mình đã không phải đối thủ của Niếp Ngân và Cung Quý

Dương, dùng sự thanh tỉnh còn lại để chạy ra, cũng không phải hắn không để ý

đến Isabella, mà là hắn biết mình không còn cách nào bảo vệ tính mạng của cả

hai, cho nên mượn thời cơ chạy trốn đến dẫn dụ Niếp Ngân và Cung Quý

Dương rời đi, nói như vậy Isabella mới có thời gian chạy trốn.

Vách núi đen bên cạnh, ba người đang không muốn sống dây dưa, đây cũng

rất hợp ý Rawson, đáy lòng hắn cũng không phải muốn chạy trốn, mà là tận lực

ở kéo dài thời gian cho Isabella, cho dù đánh đến hơi thở cuối cùng.

Có thể không luận ruốt ra cuộc Rawson có mục đích gì, lần này vô luận thế nào

Niếp Ngân không thể lại buông tha cho hắn, mấy trăm vách núi đen Michael,

nếu phía dưới là lục địa, Niếp Ngân sẽ không chút do dự đá hắn xuống dưới,

nhưng phía dưới là nước, Niếp Ngân quyết không để cho đối phương giữ lại

một tia hi vọng có khả năng còn sống.

Thân thể Rawson tuy rằng có ra hiện thượng suy yếu, nhưng lực lại lớn kinh

người, Niếp Ngân và Cung Quý Dương vốn cũng đã bị thương, giờ phút này

càng thêm ăn không tiêu, nhưng đây là cơ hội cuối cùng, không thể buông tha,

hai người bị đánh bay, lại đứng dậy trở về, lại bị văng ra, vài lần như vậy, ba

người đều đã tận lực.

Vốn kỳ vọng Niếp Ngân có thể vì mình báo thù giết cha, nhưng hiện tại xem ra

tựa hồ không nhất định có thể thành công , tất cả mọi người đã dừng hết toàn

ực, nhưng Rawson thật sự rất khủng bố, vượt quá xa tưởng tượng của hắn,

bất quá nói muốn giết chết Rawson, cho dù là Niếp Ngân không mãnh liệt đánh

đến hắn.

"Đưa tôi đi qua! Mau! Đưa tôi đi qua!" Niếp Hoán hô lớn với Lãnh Tang Thanh.

Đầu Lãnh Tang Thanh còn đang chảy máu, trên mặt cũng có vẻ liều mạng, lần

này cô cắn răng một cái, cầm tay vịn xe lăn, bước đi so với lúc trước càng

thêm nhanh phụ giúp Niếp Hoán chạy tới chỗ Rawson.

Gió thổi phả trên người Niếp Hoán, Lãnh Tang Thanh thấy được động tác hắn,

chỉ thấy hắn sớm đã chuẩn bị tốt một cái còng tay, đem một bên chặt chẽ còng

vào tay mình, một bên khác mở ra , chỉ thẳng vào Rawson.

Xe lăn đứng ở bên trái Rawson, Rawson quay mạnh người lại, thấy Niếp Hoán

đang cười lạnh tuyệt vọng đến cực điểm, ngay sau đó Niếp Hoán nhanh chóng

bắt tay lấy cánh tay phế kia của Rawson khóa lại.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Rawson có chút kinh hoảng kêu lên, phản ứng

đầu tiên là muốn lấy tay Niếp Hoán ra, nhưng tay trái căn bản không thể nhúc

nhích.

"Con người của ta, từ nhỏ đã ôm yếu nhiều bệnh, được cha nuông chiều từ bé

mà lớn lên, cái gì đều không cần làm, cái gì cũng không cần động, cha nghiễm

nhiên đã trở thành toàn bộ mọi thứ trong thế giới của ta, mà ngươi lại vô tình

giết ông ấy như vậy, hủy diệt mọi thứ của ta, chúng ta đến tột cùng có chỗ nào

có lỗi với ngươi! Ngươi vì sao lại muốn đem ta hồi sinh! Làm cho ta trơ mắt

đối mặt với tất cả mọi thứ này! Vì sao ngươi lại giết người xong, còn muốn

móc tim ông ấy! Ngươi có biết hay không, mỗi lần nghĩ đến trái tim cha ở trong

lồng ngực của mình, ta lại có bao nhiêu đau khổ! Mỗi lần nghĩ tới trái tim cha,

nhìn ngược trên di thể của cha có cái hố sâu không thấy đáy hắc động, ta lại có

bao nhiêu đau khổ!" Niếp Hoán cực độ căm hận nhìn Rawson, liều lĩnh lớn

tiếng rít gào .

Rawson nghe xong hắn hò hét, trong ánh mắt nhất thời tràn ngập oán hận vô

hạn, khinh thường nhìn Niếp Hoán: "Ngươi là một người vô dụng, có thể làm

được chút gì!" Dứt lời, tay phải hắn bắt được chỗ Niếp Hoán và hắn khóa lại,

dùng sức xé rách , tay Niếp Hoán bị hắn bẻ gẫy , nhưng còng tay vẫn không có

mở ra.

Niếp Hoán vẫn tràn ngập cừu hận cười nhẹ như cũ, đau đớn với hắn mà nói đã

bé nhỏ không đáng kể : "Vậy nhìn xem người vô dụng này sẽ mang cho ngươi

cái lễ vật gì!"

Nói xong, một phen hắn xé quần áo mình, hơn mười lựu đạn dấu ở trong quần

áo hắn, ở giữa ngực còn cột lấy một quả bom rất lớn.

Rawson nhìn thấy một màn này, hoàn toàn sợ ngây người, cuối cùng càng thêm

liều mạng xé rách chỗ tay kia để mở xích, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì

như cũ, ba người khác cũng bị kinh động, vội vàng rời khỏi mấy thước.

Niếp Hoán tùy tay cầm lấy một quả lựu đạn trong người, dùng răng nanh mở

chốt an toàn, để nó vào trong tay, tràn đầy sắc bén nhìn Rawson hoảng sợ, bên

trong hai mắt tỏa ra vô số hận ý.

Chỉ thấy Rawson đánh một quyền vào trên mặt Niếp Hoán, thừa dịp lúc này,

tiến lên cầm cổ tay hắn, cầm quả lựu đạn, liều mạng ném ra vách núi đen.

Vài giây sau, chỉ nghe vách núi đen phát ra tiếng "Oành" vang lên.

Niếp Hoán không chút nào yếu thế, lại cầm lấy một viên, mở chốt an toàn,

Rawson cũng lại dùng tay muốn cướp đi, nhưng lần này Niếp Hoán trừng lớn

hai mắt, đem quả lưu đạn nhanh chóng