Ring ring
Niếp Môn

Niếp Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328300

Bình chọn: 10.00/10/830 lượt.

lệ nhưng vẫn không được.

Nếu bị mời, thì hắn cũng không thể từ chối, Niếp Tích chút không ngại ngùng,

khóe môi giương lên, nhìn giáo sư trên bục gật đầu, mang theo một trận gió, đi

tới chỗ Lãnh Tang Thanh.

Lãnh Tang Thanh thấy tình thế không ổn, đứng dậy chạy nhanh, tỏ vẻ xin lỗi mọi

người, ngay sau đó túm lấy góc áo Niếp Tích, vội vã chạy ra cửa.

Ra cửa, Lãnh Tang Thanh liền buông lỏng Niếp Tích ra, một mình đi qua hắn,

cũng không quay đầu lại.

Niếp Tích có chút mờ mịt, nhìn theo bóng dáng Lãnh Tang Thanh hắn đoán giờ

phút này cô đang có tâm trạng, nhưng hắn không biết có phải nguyên nhân là

mình không.

"Thanh Nhi, làm sao vậy?" Bước đi nhanh, hắn chạy tới trước mặt Lãnh Tang

Thanh .

Lãnh Tang Thanh cũng không liếc hắn một cái, lắc đầu đẩy hắn ra, tiếp tục đi về

phía trước.

Niếp Tích không đi tiếp nữa, chỉ đứng ở phía sau quan sát cô, cô làm sao, hắn

liền phục vụ tới đó.

Cứ như vậy, hai người đi tới chỗ vườn cây anh đào, cây anh đào sớm hết

mùa, chỉ còn lại nhánh cây và thân cây trụi lủi, bởi vì thời tiết chuyển lạnh, người

ở trong này tản bộ cũng rất thưa thớt.

Lãnh Tang Thanh xoay người mạnh, nhìn chằm chằm mặt Niếp Tích, Niếp Tích

hoảng sợ, sau đó cô cầm bó hoa trong tay Niếp Tích, ném xuống đất, cô còn

dùng sức hất nó xuống .

Nhìn thấy một màn này, khóe miệng Niếp Tích có chút run run.

"Vì sao anh lại mua hoa cho tôi?" Lãnh Tang Thanh nổi giận đùng đùng nói.

Niếp Tích không nói gì, chỉ nghiêm túc, khó hiểu nhìn Lãnh Tang Thanh.

"Vì sao anh lại mua hoa cho tôi? Anh có biết hoa hồng là đưa cho người nào

không?" Lãnh Tang Thanh áp lực dần dần phóng ra.

Niếp Tích vẫn không nói gì như cũ.

"Anh có biết không hoa hồng của anh đã đưa sai người? Anh có biết nó nên

đưa cho Tu Nguyệt không? Anh có biết anh đã làm cho Tu Nguyệt tổn thương

đến mức nào không ? Anh có biết không hai người hẳn là phải nên yêu nhau, ở

cùng nhau?" Lãnh Tang Thanh lớn tiếng hô, nhưng nước mắt cũng không

không chịu thua kém chảy xuống.

"Tu Nguyệt tìm đến quá em? Cô ấy ở nơi nào?" Niếp Tích có chút kinh ngạc, dù

sao hắn cũng không gặp cô đã được một khoảng thời gian.

"Đúng vậy! Cô ấy đi rồi! Đi du hành thế giới ! Lòng của cô ấy đã bị anh làm tổn

thương đến chết rồi!" Cảm xúc của Lãnh Tang Thanh càng ngày càng kích

động.

"Cái gì?" Trong lòng Niếp Tích "Lộp bộp" nhảy lên một chút, suy nghĩ có chút

táo loạn, nhưng lập tức lại đè ép xuống, điều chỉnh một chút, vẫn như cũ đứng

ở tại chỗ, bi thương nhìn Lãnh Tang Thanh.

"Sao? Chẳng lẽ anh không đi tìm cô ấy sao? Hiện tại cô ấy còn chưa rời đi,

nhưng nếu trễ sẽ không còn kịp đâu!" Nhìn thấy thờ ơ của Niếp Tích, cô càng

thêm sốt ruột .

Niếp Tích cúi đầu, cả người nhất thời trở nên trầm trọng, chậm rãi thở dài: "Cứ

như vậy đi. Anh biết anh thực có lỗi với cô ấy, anh không nghĩ nếu tiếp tục có lỗi

với cô ấy."

"Có lỗi với cô ấy? Vậy anh hãy quý trong cô ấy thật tốt đi!" Lãnh Tang Thanh

phản bác nói.

Chỉ thấy Niếp Tích ngẩng mạnh đầu, cảm xúc vạn phần kích động, gắt gao nhìn

chằm chằm hai mắt Lãnh Tang Thanh, trong ánh mắt tựa hồ có giãy dụa cái gì

đó, ngay sau đó đi nhanh khóa ở phía trước, hai cánh tay nhất hoàn, gắt gao

ôm Lãnh Tang Thanh vào trong lòng... Chỉ thấy Niếp Tích ngẩng đầu mạnh, cảm xúc vạn phần kích động, đi nhanh tới

trước mặt cô, hai cánh tay nhất hoàn, gắt gao ôm chặt lấy Lãnh Tang Thanh ở

trong lòng: "Được rồi, anh bất chấp giá nào ! Người anh yêu cũng không phải

cô ấy, chẳng lẽ em không biết sao? Trong lòng anh đến tột cùng nhớ là ai,

chẳng lẽ thật sự một chút cảm giác em không có sao..."

"Anh buông ra! Anh thật là tên chán ghét! Anh mau bỏ tôi ra!" Lãnh Tang Thanh

liều mạng muốn tránh thoát khỏi cái ôm áp của hắn, nhưng sức nhu nhược này

ở hắn trước mặt có vẻ như bé nhỏ không đáng kể.

"Buông ra? Buông em ra đi đâu? Là đi tới chỗ thân cận không dứt nhàm chán,

hay là đi tới bia một đại ca cho em cuộc sống cô độc suốt quãng đời còn lại?

Đã ba năm , em thật sự đối với anh không có một chút cảm giác sao?" Hai tay

Niếp Tích ôm lấy Lãnh Tang Thanh chặt hơn.

Hành động của hắn làm cho trong đầu Lãnh Tang Thanh trống rỗng, sợ hãi

trong lòng lại tăng lên, tựa như cảm giác ở khu nghĩa địa công cộng ngày đó,

làm cho chân tay cô luống cuống, hô hấp dồn dập, kích động than ra một tiếng:

"Không... Không có."

Nhưng một tiếng này lại làm cho Niếp Tích cảm giác được cô không xác định,

vội vàng đoạt lấy lời của cô: "Đừng tự lừa mình nữa ! Đối với tồn tại của anh,

em sớm đã trở thành thói quen, đối với việc anh ở bên cạnh chiếu cố em, em

sớm đã không tự chủ được mà sinh ra ỷ lại, không phải sao?"

Lãnh Tang Thanh ngẩn ra, sợ hãi trong lòng càng phát ra rõ ràng , vốn đang

giãy giụa, giờ phút này hoàn toàn bất động , liền mặc cho Niếp Tích gắt gao ôm

như vậy, xác thực, hắn nói một chút đều không có sai, cô bất tri bất giác thật sự

đối với hắn đã hình thành thói quen, thậm chí còn ỷ lại.

Niếp Tích thấy nàng không hề từ chối, trên mặt lòe ra một tia vui sướng, gắt

gao nhắm lại hai mắt, nói tiếp: "Có một cô gái, từ khi lần đầu