Snack's 1967
Niếp Môn

Niếp Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328335

Bình chọn: 7.5.00/10/833 lượt.

đích gì, nhưng ta

khuyên ngươi lần sau có diễn nên có cái lý do thật tốt, chủ thượng đại nhân và

ngày trước mới hạ nhiệm vụ, hiện tại vẫn sống tốt như cũ , nói mau đến tột

cùng ngươi là loại người nào, đến tột cùng muốn làm gì, còn dám nói bậy, ta

lập tức bóp cò súng !"

Nghe thấy mấy câu này, Niếp Tích gắt gao nhắm lại hai mắt, một bộ thoải mái,

tưởng niệm đại ca lại nảy lên trong lòng, nhưng cũng dĩ vãng bất đồng, mỗi lần

nghĩ đến đại ca, trong lòng sẽ đau, nhưng lần này sẽ không đau , tất cả đều là

một loại mãnh liệt vui sướng, biết đại ca quả nhiên còn sống, hắn cảm giác

được mình giống như được đầu thai lại.

"Ta muốn gặp chủ thượng các người!" Hắn khẩn cấp nói.

Người phía sau không để ý đến Niếp Tích, hiển nhiên hắn đã không kiên nhân

với kiểu nói chuyện vòng vo của Niếp Tích, bọn họ thân là cao nhất sát thủ, cũng

sẽ không cho phép đối phương có cơ hội kéo dài thời gian.

"Ta nói lại một lận cuối, trả lời vấn đề của ta." Hắn dí khẩu súng, nghiêm túc

cảnh cáo Niếp Tích.

Niếp Tích không muốn cùng hắn động võ, thật vất vả chờ có manh mối, không

đợi người ở phía sau phản ứng, hắn nhanh chóng thu tay, bỏ mũ và kính râm.

Tuy không quay đầu, nhưng người ở đằng sau đã rất rõ ràng thấy được tướng

mạo Niếp Tích qua kính, hoảng sợ, súng để sau người Niếp Tích thu về, vẻ mặt

lộ ra ngạc nhiên, đối diện người trong xe thực ngây ngẩn cả người, mở cửa

xe, chạy nhanh tới.

Tuy rằng hai người gặp được người có khuôn mặt giống chủ thượng mình như

đúc, nhưng tính cảnh giác rất cao , bọn họ ở BABY-M đều học qua thuật dịch

dung, bất quá cho tới bây giờ chưa thấy ai có thể cải trang giống như thế.

Niếp Tích không có phản kháng, một người dùng súng chỉ vào hắn, một người

khác cẩn thận rất tìm dấu vết dịch dung rất nhỏ trên khuôn mặt hắn, nhưng chút

không có tìm được, đây căn bản chính là một khuôn mặt thật rất sinh động,

thậm chí ngay cả dấu vết chỉnh dung cũng không có.

*chỉnh dung có thể nghĩ là thẩm mĩ

Hai người đã không có cảnh giác, đã không có kinh ngạc, hoàn toàn mờ mịt .

Niếp Tích vung cánh tay lên, đẩy người cầm súng ra, có một phen túm áo

người đó vào trong xe, hai mắt tràn ngập vạn phần lo lắng.

Không đợi Niếp Tích mở miệng, người không bị hắn tùm lấy chạnh nhanh cầm

điện thoại, vội vàng lớn tiếng nói với điện thoại: "Thông báo chủ thượng đại

nhân, chúng tôi phát hiện một người giống ngài như đúc, anh ta muốn gặp chủ

thượng đại nhân." "Bên ngoài còn có bệnh nhân không?" Lãnh Tang Thanh lạnh nhạt nói một câu.

Trợ lý thực tập ân cần, chạy nhanh đi ra ngoài cửa, cố ý cẩn thận tuần tra một

lần, trở về nói cho Lãnh Tang Thanh: "Bác sĩ Lãnh, đã không còn."

Đem bệnh án của bệnh nhân cuối cùng sửa lại một chút, việc xong rồi, Lãnh

Tang Thanh thầm thở một hơi dài, đứng lên xoay cái vòng eo mềm mại, chậm

rãi đi thong thả đến bên cửa sổ, có chút suy nghĩ nhìn bên ngoài.

Khó được có một hồi rảnh rỗi, nhưng Lãnh Tang Thanh cũng không hy vọng

như vậy, bởi vì chỉ cần có một chút rảnh rỗi, cô sẽ cảm thấy mình thật cô đơn,

trong lòng luôn có một cỗ xao động, không thể nói rõ là vì sao, cảm thấy tựa hồ

có một chuyện gì đó xảy ra, nhưng không biết là tốt hay xấu.

Rất nhiều ngày qua Niếp Tích không thấy, điện thoại và tin tức cũng không có,

xác thực, điều này làm cho Lãnh Tang Thanh thực không quen, chuyện này đối

với cô có chút lệch hướng, mấy ngày nay, cô vẫn buồn bực không vui.

Một người bồi mình ba năm, mỗi ngày đều cùng một chỗ, hiện tại đột nhiên

liền mất tiêu, thậm chí có cảm giác mất đi hắn, Lãnh Tang Thanh cảm thấy

không điều chỉnh được trái tim.

Là cô nói lời cương ngạnh như vậy, là cô đuổi hắn đi, hiện tại lại muốn thấy

hắn...

Lãnh Tang Thanh tự giễu cười khổ một tiếng.

Lấy điện thoại ra nhìn nhìn, hơn ba mươi điều kia chưa xóa là trò chuyện ghi lại

tám ngày trước, ngón tay cô ấn nút "Cắt bỏ" , nhưng mà ở chữ "Xác định cắt

bỏ" cô lại do dự ở, thế rồi lại ấn nút "Hủy bỏ" .

"Hiện tại anh ta có thể đang đuổi theo Tu Nguyệt không..." Trong lòng cô thở

dài, sao đó lấy ra số điện thoại của Tu Nguyệt, gọi qua.

Điện thoại truyền đến đối phương đã kêu lên tiếng không có tin hiệu, lập lại hai

lần, cô cúp điện thoại, xem ra Tu Nguyệt không muốn liên lạc với những người

trước đây , trên mặt Lãnh Tang Thanh vô cùng mất mát.

Tất cả đều biến mất, tất cả những người trong quá khứ của cô , có chuyện liên

quan , tất cả đều không còn bên cô, thật giống như chưa từng cô chuyện gì xảy

ra, chẳng lẽ tất cả những mạng người trước đây cũng trở thành mộng sao?

Xa xa ngoài của là cỏ, có bệnh nhân chống gậy đi bộ, thấy được một màn này,

trong ba năm nhiều điểm giọt giọt, ở Lãnh Tang Thanh trong đầu chậm rãi hiện

lên.

Lúc trước Ngân rời đi, hơn nữa Niếp Ngân đã thừa nhận là kể thù giết cha mẹ

cô, làm cho tâm cô bị đả kích, đau đến không muốn sống, kỳ thật Niếp Tích như

người gậy, vẫn ở lại cái nơi thương tàn này, cẩn thận chiếu cố cô, mà hiện tại

cô sống tốt sao? Đã muốn không cần gậy nữa sao? Cô hi vong người ở bên

mình không phải Niếp Tích, mà là Niếp Ngân, bởi vì không có hắn cô