
ô cùng dễ chịu, cho dù buổi tối cũng vậy.
Trãi dài hai bên đường là cây ngô đồng, một chiếc xe thể thao đang lao
nhanh, tiếng động cơ khiến cho chim chóc trong khoảng mười thước đều
hoảng hốt mà bay lên, tốc độ như ánh sét chợt lóe lên, nhưng lại để lại
một chút lay động trên thân cây khiến cho những chiếc lá rơi rụng xuống.
Chiếc xe nhanh chóng phanh lại, trước cổng chính của ngôi biệt thự, kính xe
từ từ hạ xuống, một đôi giày đem mũi nhọn sáng bóng, một thân hình to
lớn từ từ xuất hiện.
Anh cùng Niếp Ngân có vóc dáng giống nhau,
có thân hình mạnh mẽ giống nhau, cũng cùng có chung một người cha. Duy
chỉ có một thứ không giống nhau, là trên mặt anh thể hiện rõ là một
người ngang bướng, không chịu gò bó, không có một khuôn mẫu nào, ngông
cuồng tự đại.
"Nhị thiếu gia." Hai bên cổng bao gồm cả tài xế là sáu người, dáng người theo khuôn phép, âm điệu rõ ràng, cùng lên tiếng chào.
Niếp Tích không nói gì, vỗ vỗ cửa xe, người tài xế nhanh chóng chạy đến cửa xe, mở cửa ra.
Tần quản gia đạp lên cỏ, bước chân vội vàng mà chạy đến, "Nhị thiếu gia, người đã trở về, trên đường đi cực nhọc rồi."
Mặt người đàn ông đó có phần đanh lại, anh nhấc tay, chỉnh lại quần áo trên người, cơ thể anh vẫn to lớn như xưa, chỉnh lại cổ áo sơ mi một chút,
ngoại trừ cà-vạt có chút lệch, các thứ khác đều ổn. Thấy Tần quản gia
nhìn, anh lại chỉnh lại quần áo lần nữa, sau đó khoát tay với Tần quản
gia: "Này, này, làm sao thế?"
Trên mặt Tần quản gia vốn kinh ngạc, sau đó lại phì cười: "Nhị thiếu gia tại sao lại mặc âu phục tới?"
Niếp Tích cười nắm cà-vạt, đi phía trước Tần quản gia: "Thế nào? Nói thật đi?"
"Dạ, Nhị thiếu gia mặc âu phục cực kỳ phóng khoáng, cùng với tiên sinh năm
đó giống nhau như đúc." Tần quản gia sau khi quan sát, bắt đầu khen
ngợi.
"Nói thật đi." Dễ dàng nhận ra nghi vấn trong lời nói của anh, bản thân đã sớm quen với cách nói chuyện của anh.
Vì đã quen với cách nói chuyện của anh, Tần quản gia hiểu ý của anh, ông
lại nói một lần nữa, "Dạ, Nhị thiếu gia mặc âu phục cực kỳ phóng khoáng, ngay cả lão gia năm đó nhìn thấy cũng phải cảm thấy tự ti.”
Niếp Tích lần này rốt cục cũng đắc ý mà cười cười: "Đại ca của tôi đâu? Ông
biết anh ta gần đây không quen tôi ăn mặc tùy ý, cuộc đời tôi hai lần
mặc âu phục là vì anh ta."
Tần quản gia biết rõ Niếp Tích và Niếp Ngân có tình cảm rất sâu đậm, tuy Nhị thiếu gia này biểu hiện lúc nào
cũng phóng túng, chỉ có điều nhắc đến đại ca của anh, anh rất để tâm.
Sau khi biết Niếp Ngân ở phòng sách, Niếp Tích không nói tiếng nào bước vào biệt thự.
Phòng sách, yên tĩnh như nước, Niếp Ngân giống như một cái bóng bị che kín
bởi bóng tối, Niếp Tích vào cửa thấy được cảnh này, hình như đã sớm biết được thói quen trầm mặc của anh trai, Niếp Tích cau mũi, "Chuyện có thể khiến cho chủ thượng đại nhân hút thuốc, nhất định là chuyện lớn.”
Niếp Ngân ngẩng đầu, điếu xì gà Cu Ba thượng hạng xẹt qua không trung tạo
thành một đường cong hoàn mỹ, anh nhanh nhẹn giơ tay, chuẩn xác mà bắt
được điếu xì gà, nhìn người có tướng mạo giống mình ngồi trên sô pha
Niếp Tích nhàn nhạt mở miệng, "Anh đã xem qua tài liệu?"
Niếp
Tích nói chuyện, cho tới bây giờ anh chưa hề vòng vo, mà trực tiếp hỏi
thẳng vào vấn đề, cặp song sinh này có lẽ cần một chút tế nhị. Niếp Tích kéo kéo cà-vạt, đem bản thân ném lên sô pha,
nhìn lướt qua tập tài liệu, "Xem qua rồi, có chút xúc động, anh hùng
xuất thiếu niên nha."
Niếp Ngân không tiếp lời, sau khi châm một điếu xì gà hít một hơi thật dài thở ra từng vòng khói...
"Tôi biết rõ lần này anh trở về vì để ứng phó mà thôi, chỉ có điều cha đã
suy nghĩ cái gì thì bất luận kẻ nào cũng đừng hòng khuyên được, người
phụ nữ đó, cha đã theo dõi." Niếp Tích cũng châm một điếu xì gà, nếu như dưới tình huống này không nói lời nào, thì thật giống như một người
đang nhìn mình qua gương.
"Theo dõi cô ta làm sao chỉ có một mình cha." Niếp Ngân cuối cùng cũng mở miệng, âm thanh rất nhẹ.
"Bác cả khằng định sẽ không bỏ qua cho cô ta, cuộc phẫu thuật này bất luận
là có thành công hay không, người phụ nữ này cũng không còn mạng ra khỏi Niếp môn, có trách thì trách cô ta đối với cuộc phẫu thuật này quá quan trọng, bác cả vì nóng lòng muốn cứu con trai mình, lập tức sẽ cho cô ta vào Niếp môn, mà cha thì sẽ ngăn cản chuyện đó, chuyện này nhìn qua có
chút làm cho người khác đau đầu."
"Từ khi cậu vào đây cho đây cho đến bây giờ, rốt cục là muốn nói chuyện gì với tôi?". Chân trái thon
dài đặt lên đùi phải, Niếp Ngân nhìn qua vẫn ưu nhã như trước, chỉ đem
đôi mắt nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt Niếp Tích, mặc dù vô tình nhưng
cũng tràn đầy áp lực.
Niếp Tích sau khi nghe vậy môi cười cười,
hai tay mở ra, "Ý của tôi rất đơn giản, nếu hiện tai anh muốn bỏ đi cũng được, trên thực tế tôi rất rõ, anh và tôi giống nhau đều không thích
ngồi vào vị trí người thừa kế của Niếp môn.
"Hiện tại bỏ đi?"
Niếp ngân thoáng nhìn qua tập tài liệu trên bàn, trong nháy mắt có chút
do dự, một lúc sau mới nhàn nhạt lên tiếng: "Người phụ nữ này cậu đã
từng tiếp xúc qua, cô ta là lo