
rằng mất, nhưng tối thiểu để lại cho cháu hình ảnh hoàn mỹ nhất và trí nhớ đầy
đủ nhất, mang theo đoạn trí nhớ này hết cả đời, đến già đi ngẫu nhiên lấy ra
nhớ lại một chút cũng là một loại hạnh phúc bình tĩnh."
*Đau đến tắc thở mà vẫn nói hạnh phúc được, bó tay.*
"Loại hạnh phúc này là đau, nếu là đau, thì cháu không muốn loại hạnh phúc
này." Lãnh Tang Thanh lắc đầu không đồng ý.
"Chúng ta đều giống nhau, mọi người là đến già đi mới hiểu được chân lý nhân
sinh." Giọng nói bà lão hiền lành, ngữ điệu thực chậm chậm lại đầy lực, "Đau
thủy chung là tạm thời, loại đau này trải qua năm tháng lễ rửa tội, sẽ gặp giống
con bướm phá kén mà ra, tới lúc đó cháu nghĩ lại thủy chung chỉ còn lại có trí
nhớ ngọt ngào , lại oanh oanh liệt liệt nhân sinh chung quy là đi tới bình tĩnh, bên
này là nhân sinh chân lý, chẳng lẽ, cháu không biết là dùng một loại tâm tình
hạnh phúc hoài niệm người yêu của mình, chẳng phải phương thức xa xa này
để vượt qua đau khổ là rất tốt sao?"
Lông mày Lãnh Tang Thanh hạ xuống, đuôi lông mày nổi lên một tia suy tư.
"Cháu yêu người là cháu hy vọng người đó được hạnh phúc, hỏi lại chính mình
một chút, có làm được điều đó hay không? Nếu cháu cũng yêu người đó, nên
làm cho cuộc sống mình tốt lên." Bà lão nhẹ giọng nói: "Phải biết rằng, tất cả
sự thật sẽ để cho người hy vọng, khuất tùng cho sự thật mới có thể đạt được
ấm áp, không phải sao?"
"Khuất tùng sự thật?" Lãnh Tang Thanh ngẩng đầu, mâu quang như nước nổi
lên gợn sóng.
Bà lão hiền lành cười cười, không nói cái gì nữa.
Lãnh Tang Thanh tĩnh lặng ngồi ở chỗ kia, nghĩ về lời nói của bà thật lâu.
Cây bạch quả cuối đường mòn, bay xuống càng nhiều sắc lá cây kim hoàng,
xinh đẹp, tư thái giống như bay múa trong tinh linh, lay động tin tức ở trên thân
ảnh Lãnh Tang Thanh. Hắn đứng ở nơi đó đã thật lâu thật lâu, lâu đến mức hắn
có thể nhìn thấy mỗi chỗ trên giương mặt Lãnh Tang Thanh như Minh Nguyệt,
cái loại lạnh nhạt này, còn lộ ra vẻ mặt ưu thương làm hắn đau lòng
Lá cây bay xuống ở trên đầu vai rắn chắc của hắn, hắn không có nâng tay phủi
đi, chỉ đứng ở nơi đó.
Sau giữa trưa ánh nắng mặt trời làm bóng dáng của hắn kéo dài, thân hình cao
lớn giống như thần thánh, gió thổi động một góc áo lớn của hắn, nhẹ nhàng
động ra một hình dáng nặng nề.
Lúc một gã tiểu y tá chạy đến cạnh Lãnh Tang Thanh, bóng dáng người đàn
ông lặng yên giấu ở sau thân cây, vô thanh vô tức giống như lá rụng. Rất nhanh,
xa xa Lãnh Tang Thanh đứng dậy, một lần nữa đẩy xe lăn của bà lão, ánh mắt
hắn lại lần nữa xuất hiện, không hề chớp mắt đuổi theo bóng dáng cô gái dần
dần đi xa, càng ngày càng mơ hồ, đôi mắt chim ưng đen lặng yên tràn ngập
đau đớn vô tận, như là vượt qua tương tư thiên sơn vạn thủy, áp lực, suy nghĩ
xúc động muốn tiến lên.
Gió thổi , lá cây rơi xuống
Cùng Niếp Tích cãi nhau, không phải là dự định ban đầu của Lãnh Tang Thanh,
thứ duy nhất cô tức giận chính là Niếp Tích suy sút.
Trước kia Niếp Tích không như thế, mỗi ngày hắn sẽ cười hớ hớ , bên môi có
nụ cười tự tin, biếng nhác cùng tà mị, làm cho người ta vừa thấy là có thể cảm
nhận được người đàn ông chính nghĩa .
Nhưng hiện tại, Lãnh Tang Thanh không tìm được tính cách đó ở hắn.
Ngày hôm sau, thời tiết âm trầm đáng sợ, mây đen cúi đầu ép xuống, sáng
sớm sắc trời lại tối như là đêm khuya, xem ra mưa to một hồi sẽ như vậy.
Mùa này, mưa tựa hồ đặc biệt nhiều.
Lãnh Tang Thanh ra cửa, sớm đi ra bệnh viện, vừa lúc đi vào đại sảnh, ngoài
cửa sổ rồi đột nhiên một tia điện quang hiện lên, ngay sau đó phát ra tiếng ầm,
sấm vang vong vươn xa, cơ hồ phải muốn nhấc toàn bộ trời đất lên.
Loại thời tiết này làm cho tim người ta đều phát run, run rẩy, bất an trong lòng
nhìn ra ngoài cửa sổ, nhánh cây không ngừng lay động, như quái thú u ám hạ
giương nanh múa vuốt, làm bịt kín trên con người một vẻ mặt lo lắng.
Lãnh Tang Thanh vừa muốn tiến vào phòng bệnh, phía sau cửa sổ đột nhiên
phát ra một tiếng sét đánh, ngay sau đó mưa to tầm tã liền hạ xuống, nước trời
giống như khoa trương. Thân cây trong sân bị chặt đứt nằm chặn ngang, vài
bệnh nhân cả kinh kêu to, cô vội vàng gọi y tá hỗ trợ tới trấn an bệnh nhân, ánh
mắt lại lạc ở vị trí nhập viện.
Nghĩ nghĩ, trong ánh mắt chấp nhất vẫn tiêu tán đi, đổi áo dài thật sạch sau đó
vội vàng đi tới chỗ cửa nhập viện.
Đi qua hành lang nhập viện lại âm u dọa người, chân đèn trên đỉnh đầu không
bởi vì sét chớp đánh mà rung động, có đèn chân không rõ sẽ không sáng, nhìn
hành lang thật dài lúc sáng lúc tối, hơn nữa bên ngoài trời mưa, tất cả bệnh
nhân ở trong phòng bệnh, hành lang càng im lặng , chỉ còn lại có tiếng mưa to
phát ra.
Mùa này yêu mưa, nhưng, mưa lớn như vậy thật ra hiếm thấy.
Lúc đi đến phong bệnh Niếp Tích, Lãnh Tang Thanh dừng bước, tay để ở
trước cửa, đôi mi hiện lên có chút tự hỏi, nâng tay gõ cửa phòng. Cô cảm thấy
nên cùng Niếp Tích nói chuyện thật tốt, Niếp Ngân chết một số người sẽ đau, tỷ
như cô, lại như hắn. Cô cùng hắn đều sống rất thống khổ, cuộc sống của cô bị
một người chết làm chúa tể, Ni