
sâu nhất trong nội tâm, chẳng lẽ không giống tôi sao?"
"Hỗn đản! ! !" Phòng tuyến trong lòng Lãnh Tang Thanh cuối cùng đã vỡ ra
từng bước đi lên, cánh tay giơ lên đến đầu, hung hăng cho Niếp Tích một cái
tát.
* Mã sướng quá !!! Kết sướng theo =))*
Đây là khi núi lửa được bùng nổ thoải mái, áp lực rất lâu, tích tụ rất nhiều, lưng
đeo quá nặng, một cái bạt tai tại đây đã trào ra tất cả.
Mà giờ khắc này, đúng là chủ mưu Niếp Tích đã lâu chờ đợi , từ ngày nằm viện
đó, hắn vẫn che dấu ý nghĩ trong lòng mình với Lãnh Tang Thanh, thông qua
biểu hiện của mình lại bày biện ra, luôn dùng lại xấp xỉ tàn nhẫn này, đem vết
thương lòng của Lãnh Tang Thanh đã băng bó bằng vải thật tốt, lại từng mảnh
từng mảnh mở ra, chính là đợi cho tâm trạng Lãnh Tang Thanh hỏng bét như
hiện tại, bởi vì chỉ có lúc đem băng vải mở ta , hắn mới có cơ hội thừa dịp xen
vào.
Niếp Tích ôm mặt, cũng không có nhiều ngoài dự liệu, cho dù là có, cũng là tin
vui.
Mà một cái tát này của Lãnh Tang Thanh, hình như là dùng hết khí lực toàn thân,
cả người lập tức nhuyễn xuống, thân thể mất đi trọng tâm, ngồi phịch xuống ở
trên chỗ tràn đầy nước, mặc cho nước mưa lạnh băng ngâm hai chân cô, lạnh
tận xương, nhưng cô không chút cảm giác gì, chôn dấu đau xót lâu như vậy lại
bừng lên, băng bó vết thương đã lâu như vậy lại bị mở ra, cô giãy dụa ngẩng
đầu, tận lực làm cho mưa rơi xuống mưa kích thích lệ tuyến của mình, nhưng
đúng là vẫn còn nhịn không được, cô lên tiếng khóc, âm thanh vang khắp ngã
tư đường.
Vẻ lo lắng ở ngã tư đường, tiếng khóc của Lãnh Tang Thanh xuyên qua âm
thanh của mưa, nước lăn trên làn da tinh xảo của cô, độ ấm của nước mắt
cũng thấp hơn độ ấm của mưa.
Vài người rải rác qua đường đều hơi hơi nghiêng đầu, tò mò nhìn nhìn tình
cảnh bên này, nhưng ngay cả bước chân đều không ngừng, mọi người đối với
loại chuyện này, nhiều người hờ hững, bởi vì không ai có thể nhìn thấy hết tâm
tình của cô gái, đau đớn gần như là trí mạng kia.
Đáy mắt Niếp Tích hiện lên một tia sắc bén, tâm Lãnh Tang Thanh đã mở cửa,
áp lực, cất vào trong, giờ khắc này tất cả đều phát ra, đây là cơ hội Niếp Tích
luôn luôn chờ đợi, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Niếp Tích quỳ nửa người trên mặt đất, cầm cánh tay vừa đánh mình của Lãnh
Tang Thanh lên, như có chuyện lạ rống lớn : "Đánh tôi? Em dựa vào cái gì đánh
tôi! Có tư cách gì đánh tôi!"
Lãnh Tang Thanh cũng cảm giác được mình vừa rồi xúc động hơi quá, xuyên
qua hai dòng lệ, nhìn bàn tay mình, lại nhìn Niếp Tích, trong lúc nhất thời yết hầu
đột nhiên nghẹn ngào, trong lòng có rất nhiều thứ muốn phát tiết, nhưng khi mở
miệng chỉ có thể nói một câu "Thực xin lỗi".
Niếp Tích cũng không có ý bỏ qua, giọng điệu so với lúc trước càng thêm tuyệt lệ
(cự tuyệt + nghiêm túc): "Vì sao lại xin lỗi? Là vì hành động kìm lòng không
được vừa rồi sao, còn vì nhân sinh đần độn từ trước tới nay? Hỏi em một chút,
cái tát vừa rồi, đến tột cùng là đánh vào mặt tôi, hay là đánh vào lòng em?"
Lãnh Tang Thanh lại bi thương cúi đầu, bất lực lắc đầu.
"Đem cảm xúc phát tiết ra ngoài, cái tát này, sẽ làm cho lòng em giảm bớt đau
thương sao? Cái người sang sảng đáng yêu kia, có chút quật cường lại mang
theo chút ngốc của Thanh Nhi này trước lại một lần nữa trở về sao?" Niếp Tích
lại nói tiếp.
Đầu Lãnh Tang Thanh lắc càng lúc càng nhiều, tần suất cũng càng lúc càng
nhanh, cô thật sự không muốn nghe đến phương diện này, muốn lớn tiếng hét
lên ngăn cản Niếp Tích, nhưng cả người giống bị kết lại, căn bản không thể nói
ra tiếng,cô liều mạng muốn phá tan, liều mạng muốn hô lên.
Niếp Tích không có dừng lại: "Một cái tát này của em rất khá, tôi cũng từng vô
số lần muốn đánh tỉnh mình, thậm chí còn muốn tìm người đánh tỉnh mình,
nhưng nó thì có ích gì? Thân thể đau có thể giảm bớt đau đớn trong lòng sao?
Có thể thay đổi chút ít gì sao? Tất cả căn bản chính là phí công ! Bởi vì trong
lòng chúng ta đã quá thừa nhận so với cái đó càng đau đớn nghiêm trọng hơn
một ngàn vạn lần ! Niếp Ngân, một người chúng ta yêu thương, anh ấy đột
nhiên rời đi làm cho chúng ta, hoàn toàn mất đi trong tâm trong cuộc sống,
thậm chí còn ngay sống sót thế nào cũng không biết! Em lựa chọn hoàn toàn
phong bế mình, tôi lựa chọn cam chịu, tuy rằng đó cũng không phải thứ chúng
ta muốn, nhưng đối mặt với đau xót như vậy, chúng ta còn có thể đủ sao?"
"Đừng nói nữa! Đừng nói thêm gì nữa !" Lời nói của Niếp Tích như dao, phá
tan tất cả Lãnh Tang Thanh, rốt cục cũng kêu ra.
Cô không có cách nào lại ở đây, cho dù là trốn tránh cũng tốt, hay là như thế
nào đều tốt, ở đây cô thở cũng không xong, cô điên cuồng mà lắc đầu, dùng
hết lực của bản thân ở cánh tay Niếp Tích vẫn cầm lấy tay cô, chậm rãi xoay
người, hai chân quỳ gối xuống nước, hai tay chống đỡ trên mặt đất, làm thân
thể tràn đầy vết thương, nằm rạp ra, giống một thiên sứ vừa bị trải qua cực
hình, bị bẻ gẫy không chỉ có cánh, mà còn có xương cốt trong cơ thể cô.
Niếp Tích nhìn thấy bộ dạng giờ phút này của cô, trong lòng đau đớn như dao
cứa, nhưng mà hắn cũng không