
tính buông tha, muốn được chạm đến, giờ phút
này đã tình cảm đã chuyển khác ở trong lòng hắn, thậm chí nhân tính kia của
hắn đã trở nên như ẩn như hiện.
Niếp Tích đi lên trước, chắn phía trước Lãnh Tang Thanh, phát cuồng gào thét
lớn: "Trốn? Em còn muốn chạy trốn để làm gì? Em thoát được lòng mình sao?"
Lãnh Tang Thanh bất lực ngồi dưới đất, bộ dạng lúc này của cô khiến người ta
thương xót, có thể trên thế giới này trừ bỏ Niếp Tích ra thì lòng mọi người đều
vỡ thành bụi, cô đã hoàn toàn biến thành cầu xin: "Buông tha tôi đi, đừng tra tấn
tôi !"
"Chẳng lẽ cho em tiếp tục trốn tránh sẽ không là tra tấn mình sao? Chẳng lẽ tôi
tiếp tục đi tìm cái chết, mà em vẫn ở trong bệnh viện tối tăm đến chết đi, đây là
lẽ thường tình mà chúng ta phải làm để đạt được kết quả sao?" Cảm xúc Niếp
Tích cũng đạt tới cao điểm, quỳ gối trước mặt Lãnh Tang Thanh, hai đầu gối để
nước mưa lạnh băng bao lấy.
"Vậy anh muốn thế nào?" Từ cảm xúc Niếp Tích, Lãnh Tang Thanh cũng nói ra.
Niếp Tích từ trên mặt đất túm lấy Lãnh Tang Thanh, hai tay vòng lại, gắt gao ôm
cô vào trong lòng, một bàn tay không ngừng mà vuốt ve đầu cô.
"Quên anh ấy đi ! Hoàn toàn quên anh ấy đi ! Tên Niếp Ngân này, chúng ta vĩnh
viễn không cần nhắc đến ! Tuy rằng chúng ta nhớ anh ấy, nhưng không cần để
một người đã chết anh hưởng tới cuộc sống của chúng ta, được không?" Ngữ
khí Niếp Tích cũng biến thành cầu xin, đôi môi khi nói chuyện hơi run run ,
đương nhiên, loại run rẩy này không phải do nhiệt độ của nước mưa và thời
tiết gây nên.
Hai tay Lãnh Tang Thanh để ở hai sườn chân, nghe thấy lời này, trong lòng
cũng không đau thêm, bởi vì vẫn chính là đau, cô nhìn trời, giọt mưa vẫn không
ngừng mà rơi xuống mặt cô, nhưng cô đã không còn cảm giác, làn da toàn
thân đều đã chết lặng , cô cười khổ, mệt mỏi đáp một câu: "Được, chúng ta
quên anh ấy."
Niếp Tích nghe được câu trả lời của cô, thân thể hơi hơi chấn động, nhưng
trăm phương ngàn kế hắn cũng không có để cảm xúc của đáy lòng mình biểu
hiện ra ngoài, tương phản lại đẩy Lãnh Tang Thanh trong lòng ra, lộ vẻ chán
ghét.
Này vừa mới động làm cho Lãnh Tang Thanh cũng kinh ngạc một chút, mỏi mệt
đến cực điểm trong ánh mắt, tựa hồ cũng có một tia khác thường.
Niếp Tích híp hai mắt lại, hai loại nghi ngờ cùng bi thương đồng thời hiện lên
mặt hắn, mỗi một thứ hắn đều chừng mực nắm giữa và xác định, ngay cả khóe
miệng kia nhẹ nhàng hiện lên độ cong, đều không chê vào đâu được: "Luôn
miệng nói sẽ quên anh ấy, nhưng thực chất là nhớ mãi không quên, ở mặt
ngoài thì nói cho có lệ, sau đó lại khôi phục trạng thái và cuộc sống của trước
kia, là vậy?"
Lãnh Tang Thanh đã không còn khí lực lại đi giải thích với hắn, bởi vì chính cô
cũng không xác định được cô đã thoát khỏi bóng ma của Niếp Ngân hay chưa,
cô chỉ thản nhiên nói môt câu: "Không phải nói lấy lệ với cậu, tôi sẽ thử, sẽ cố
gắng ."
"Em làm thế nào để cho tôi tin ?" Hơi thở Niếp Tích dồn dập, đồng tử trong hai
tròng mắt đều đã khẩn trương khi dãn khi lui.
Khuôn mặt Lãnh Tang Thanh hiện lên vẻ ngơ ngác, nhưng lập tức lại ảm đạm
xuống: "Anh muốn thế nào mới tin tôi?"
Niếp Tích tiến lên cầm cổ tay Lãnh Tang Thanh, trong ánh mắt hàm chứa tia
chân thật chưa từng có.
"Cùng tôi kết hôn! Chứng minh chúng ta đã hoàn toàn bước ra từ trong bóng
ma đó
Ban đêm, mưa lại sâu không ngừng.
Ngoài cửa sổ thủy tinh, nhánh cây tóc tai bù xù lay động , lá rụng bị cắn xé thành
bảy tám, tan, hàn ý lặng yên tới, cứ như vậy, người tự nhiên biến hóa trong thói
quen ngươi lừa ta gạt, mà cũng tự nhiên người lặng yên biến hóa thay đổi
thành nóng lạnh đông hạ.
Phòng tiếp khách, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hương xì gà lại lấp đầy không khí bên trong, lại nhét đầy hô hấp, làm cho bộ
phổi sinh đau.
Phía trước cửa sổ thủy tinh, luôn có âm thanh rất lớn, chiếc áo tây trang tối màu
vẽ lên đường cong bên ngoài của hắn làm hắn càng thêm lưu loát, thân hình
này lâm vào trong ánh sáng lúc tối lúc sáng, bên ngoài cửa sổ mưa rền gió dữ
làm nổi bật hắn, ngược lại như pho tượng yên tĩnh, chỉ còn lại bóng dáng sắc
bén.
Phòng tiếp khách trên sô pha cũng có một người đàn ông đang ngồi, bạc môi
hơi phiếm một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng, đẹp đến dị thường, hai má ôm lấy
một tia tựa tiếu phi tiếu, người đàn ông cùng đứng trước cửa sổ thì tương
phản.
Thật lâu sau, người đàn ông đưa tay đặt xì gà ở chỗ giữ gạt tàn, thân mình dựa
lưng vào trên sô pha, quanh thân tản ra biếng nhác, nhìn chằm chằm người đàn
ông đứng trước cửa sổ, cười ——
"Sao? Dám gặp lại chúng tôi nhưng không dám gặp lại cô gái sắp phải lập gia
đình, tâm tình của anh sợ là giống thời tiết hôm nay."
Mưa ngoài cửa sổ, rơi càng đột nhiên, sét đánh rè rè đập bể rơi vào trước
thủy tinh, tiếng động lớn như dã thú ầm ĩ chuẩn bị tiến vào.
Niếp Ngân thủy chung không xoay người, bóng dáng hắn nhìn qua cao ngạo,
hai vai rộng lớn hơi hơi cúi, trong tay cầm theo điếu xì gà hơn nửa ngày không
bỏ xuống, một chút khói sao kia đã bắt đầu dần dần trở nên mỏng manh.
"Niếp Thâm, tôi chưa bao giờ biết,