
uất bản về tranh châm biếm của tớ đã giảm bớt mấy vạn quyển sách. "Phác Tuệ khóc càng to hơn, nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống,
"Mặc dù bài báo không có đưa tin bất lợi về tớ, nhưng những thứ bên
trong mọi người đầu biết rồi, tên kia làm sao lại thất đức như vậy chứ?
Không nghĩ đến người khác đã đổ bao nhiêu mồ hôi và khổ cực sao?"
"Trong xã hội có một loại người thế này dựa vào địa vị ngồi tít trên cao liền
nói ra những lời công kích, kết quả một câu nói Vô Tâm thì có thể ảnh
hưởng đến cuộc sống của người khác." Lãnh Tang Thanh cũng hiểu được Phác Tuệ lần này có phần oan, tham gia vào cuộc thi vốn là chuyện tốt, không nghĩ tới tai họa lại đến với mình.
"Người công kích tác phẩm của cậu là ai?"
Phác Tuệ nức nở nhìn Lãnh Tang Thanh, từ trong túi lấy ra bức ảnh đưa tới,
Lãnh Tang Thanh vừa nhìn, tất cả tấm ảnh đều có dấu kim đâm, có lẽ Phác
Tuệ rất hận người này.
"Đây là ai?"Trên bức hình là một người đàn ông đầy khí khái, tuổi nhìn qua trên dưới ba mươi, lông mày sắc bén
không thể coi thường, môi hắn ta mang theo ý cười nhạt, ăn mặc giản dị,
nhìn thế nào cũng cảm thấy người này không dễ dàng chung sống, nhất là
ánh mắt, như thể không ai bì nổi cùng với sự bướng bỉnh bất kham của
hắn.
Phác Tuệ lau đi nước mắt, hung hăng nói," Nhất định tớ phải
sau lưng chửi bới hắn ta đồ tiểu nhân chết tiệt, đến cuối củng tớ cũng
không biết hắn là ai, chỉ biết lần này hắn là nhà tài trợ."
Lãnh Tang Thanh cầm tấm ảnh nhìn cả buổi, sau đó cười nham hiểm.
Tiêu Tông hiểu rõ suy nghĩ của Lãnh Tang Thanh, cuối cùng mỉm cười mở miệng, "Xem ra, cô có thể ở lại Hồng Kông một thời gian nữa rồi."
Lãnh
Tang Thanh lấy tay gõ lên tấm hình, "Tôi ngược lại rất lấy làm lạ một
đại nam nhân mà lại thích Đôrêmon." Nói đến đây, cô quay đầu nhìn Phác
Tuệ, vỗ vỗ bả vai của cô.
"Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu đòi lại công bằng."
Phác Tuệ mở mắt to long lanh nước nhìn cô...
*********
Lãnh Tanh Thanh không ngờ lại dễ dàng tìm được người này, vốn tưởng rằng
lịch hẹn của hắn kín mít, nhân viên bảo vệ không rời nửa bước, không ngờ một ngày phát hiện ra, hắn vậy mà đơn độc một mình.
Đưa một tay cầm lấy tấm ảnh lần nữa, nhìn đôi mắt sáng của người đàn ông này, không khỏi nhún nhún vai.
Niếp Tích, cô chỉ tra ra một cái tên, bối cảnh không rõ, tuổi tác không rõ,
nghề nghiệp không rõ , yêu thích, hằn là yêu thích tranh châm biếm,
ngoài ra vẫn như cũ không rõ.
Dựa vào những gì nhìn thấy, hắn cao 185 trở lên, một đại nam nhân như thế vậy mà thích tranh châm biếm?
Toàn thân cô không khỏi run lên một cái, nổi cả gai ốc.
Vừa mới run rẩy xong, thì lại Niếp Tích từ trong quán bar đi ra.
________________________________
Đêm đầu xuân có chút đa tình, gió từ từ thổi qua, có vẻ như có thể thổi đến rung động tâm hồn
Lãnh Tang Thanh vội vàng đem xe chạy đến để lén theo dõi, cô vốn tưởng rằng
người đàn ông này sẽ trực tiếp lái xe đi khỏi, không ngờ hắn vừa mới đi
tới, rất nhanh lại một người đàn ông từ trong quán bar đi đến, lảo đảo
mà đến bên người Niếp Tích, sau đó,
Người đàn ông kia thoáng cái vòng cánh tay qua người Niếp Tích, dĩ nhiên giống như tình nhân đang triền miên không buông!
Lãnh Tang Thanh tí nữa là lòi ra hai con mắt, thậm chí hít thở cũng bắt đầu
không thông. Trời ơi, cô vừa nhìn thấy gì? Dùng sức xoa nhẹ đôi mắt một
chút, cái người này khẳng định không hề nhìn lầm!
Người đàn ông
đó thật sự ôm lấy Niếp Tích, không biết cùng hắn nói cái gì đó, sau đó
Niếp Tích ôm hắn vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ về, người đàn ông đó khóc
giống như một mỹ nhân rơi lệ, cả khuôn mặt đều chôn trong cổ Niếp Tích,
hai người đàn ông cứ như vậy tại cổng quán bar ngang nhiên ôm ấp, giống
như một đôi tình nhân.......
Ông trời ơi.........
Lãnh Tang Thanh không khỏi toát mồ hôi lạnh, không ngờ cái tên Niếp Tích này là một...
Đang toát mồ hôi lạnh, lại thấy người đàn ông say rượu đó đột nhiên té trên
mặt đất, hai tay ra sức bịt trên miệng, giống như rất khó chịu, Niếp
Tích có lẽ là không ngờ tới lại như vậy, lông mày hơi giật.
Lãnh
Tang Thanh đầu tiên chạy tới, gần như thế mà quan sát khuôn mặt Niếp
Tích, thật vô cùng kinh ngạc, so với trên ảnh chụp, tự mình nhìn hắn
càng thêm hấp dẫn, ngũ quan thanh tú, môi mỏng nước, còn có dáng vẻ cao
ngất và cường tráng...
"Tiểu nhân, đưa kẹp cà-vạt của ngươi cho
tôi mượn dùng một chút." Lúc này quan trọng nhất vẫn là cứu người, còn
lại về sau hãy nói.
Niếp Tích đầu tiên là sửng sốt, lập tức bắt
đầu cẩn thận đánh giá người phụ nữ đột nhiên xông ra trước mặt, hẳn là
một phụ nữ tốt, còn có tóc ngắn chỉnh tề, ăn mặc giản dị, đội nón len,
quần jean, đơn giản nhưng cực kì hợp, có điều quần áo trên người cô đều
có hình ngôi sao, tầm mắt hơi nghiêng, rơi trên khuôn mặt trắng nõn của
cô, cô giống như đang dùng ngôi sao trên mắt để nhìn trộm hắn.
Nhưng chờ một chút....
"Cô gọi tôi là cái gì hả?" Niếp Tích mơ hồ chớp mi, trái lại không để ý tới người đàn ông nằm trên mặt đất.
"Không muốn nhìn hắn chết, ngươi cũng đừng nói những lời vô ích." Lãng Tang
Thanh thấy được trên