Snack's 1967
Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325415

Bình chọn: 7.00/10/541 lượt.

àng sao. Mặc Triền là một người thiện lương, sao hắn có thể làm tổn hại tiểu cẩu của

ngươi, ngươi hiểu lầm hắn rồi.” Đoan Mộc Thanh Lam không tin người lương thiện như Mặc Triền lại làm ra chuyện như vậy.

Đoan Mộc Dĩnh

trào phúng cười, hắn đi tới bên người Đoan Mộc Thanh Lam, nhẹ giọng nói , “Mặc Triền là một người giả nhân giả nghĩa, ta xem hắn giả vờ được bao

lâu. Phụ hoàng, ngươi không cảm thấy một người đã chết sau này chuyển

thế làm người, sao có thể giống đến vậy ni, nhất cử nhất động, lời nói

cử chỉ giống nhau như đúc, có khả năng sao. Hoàn cảnh của kiếp này không giống với kiếp trước, con người tự nhiên sẽ thay đổi, qua mức giống

nhau không phải là mô phỏng theo sao. Phụ hoàng thích cái gì phụ hoàng

rõ ràng, nhi thần thích cái gì nhi thần minh bạch. Nhi thần chỉ muốn có

một người trong lòng chỉ có một mình nhi thần, cùng nhi thần trải qua

một đời sinh tử. Phụ hoàng là một vị quân vương, bên người phụ hoàng có

rất nhiều người, tâm phụ hoàng có quá nhiều người, chung quy trong mắt

phụ hoàng nhi thần cũng chỉ là một món đồ chơi.”

“Nói bậy, ngươi

sao lại là một món đồ chơi, phụ hoàng không có bắt ngươi trở thành món

đồ chơi.” Đoan Mộc Thanh Lam không biết Đoan Mộc Dĩnh vì sao có ý nghĩ

như vậy, một người đế vương có rất nhiều phi tử là phi thường bình

thường, hắn chưa từng có nghĩ qua.

“Nhi thần là người thay thế,

phụ hoàng đã tìm được người thay thế tốt nhất rồi mà, một người thay thế như nhi thần còn có tác dụng gì.”

“Ngươi vẫn vì chuyện Mặc Triền mà tức giận, được rồi, Dĩnh nhi không nên sinh khí, ngày đó phụ hoàng

cũng chỉ nói như vậy, Dĩnh nhi chớ giận.” Đoan Mộc Thanh Lam muốn ôm

Đoan Mộc Dĩnh, xóa đi chuyện tình không tốt ngày hôm đó.

Cái ôm

của hắn lại một lần nữa bị cự tuyệt, Đoan Mộc Dĩnh mỉm cười lui ra sau

một bước, “Phụ hoàng, thỉnh tự trọng. Nhi thần cần là người trong tim

chỉ có một mình nhi thần, nhi thần không cần một tình duyên ngắn ngủi.

Nếu như nhi thần cả đời không tìm được người như vậy, nhi thần tình

nguyện cô đơn ca đời, nhi thần cũng sẽ không vì hạnh phúc nhất thời mà

nhận tình cảm hèn mọn.”

“Phụ hoàng chỉ có ngươi, phụ hoàng không

lừa gạt ngươi.” Đoan Mộc Thanh Lam không nghĩ tới Đoan Mộc Dĩnh lại quật cường như vậy, hắn lại một lần nữa cự tuyệt chính mình.

“Phụ

hoàng, không nên lừa nhi thần, cũng đừng gạt chính bản thân mình. Nhi

thần cảm tạ ân sủng của người đối với nhi thần, nhi thần vô cùng cảm

kích, nhưng đó không phải là yêu. Phụ hoàng muốn gì, trong lòng phụ

hoàng rõ hơn hết.”

Đoan Mộc Dĩnh nói xong những lời hắn vẫn muốn

nói, nhảy lên những tảng đá nhấp nhô nơi biển rộng, ngồi xếp bằng, thế

là đủ rồi, nhắm hai mắt lại, đóng chặt cảm giác của mình, vô nộ vô bi vô hỉ, phảng phất hắn đã dung nhập đất trời, bóng dáng chậm rãi tiêu thất.

Đoan Mộc Thanh Lam ảo não mở rộng không gian, ly khai thế giới yên lặng này. Đoan Mộc Thanh Lam mở mắt, nhìn hài tử hắn ôm trong lòng, vì sao hài tử này muốn cự tuyệt, hắn muốn có một người trong lòng chỉ có mình, lẽ nào ta chưa đủ tốt sao? Ngày đó ta trách cứ hắn, Mặc Triền thiện lương như

vậy sao có thể làm hại Khuynh Thành, đó là một hiểu lầm. Bởi vì ta không có tin tưởng hắn nói, ta tin Mặc Triền, nên hắn đã cự tuyệt ta. Lời hắn nói không phải không có lý, một người chuyển thế sao có thể giống người kiếp trước như đúc ni, Đoan Mộc Thanh Lam lâm vào trầm tư, Mặc Triền

quá giống Phi Oánh thái hậu, tuy hắn thích nhưng hắn cũng hoài nghi.

Một trận gió mát gợi lên, ánh nến chập chờn, Mặc Triền nhìn ngọn đèn dầu

sắp tắt, ngày hôm nay vị tuấn mỹ đế vương ấy lại một mình nghỉ ngơi? Đây là lần đầu tiên hắn đợi vị quân vương này, hắn đã đợi đến lúc nến sắp

tắt mà vẫn chưa ngủ. Nguyên lai đây là cảm giác oán thán của những nữ

nhân trong cung. Giờ này khắc này, Mặc Triền đã cảm giác được cô đơn

cùng tuyệt vọng.

“Hoàng thượng còn chưa tới sao.” Mặc Triền hỏi cung nhân hầu hạ mình.

Cung nhân rất cung kính nói, “Chủ tử, hôm nay hoàng thượng đến chỗ Thục phi nương nương nghỉ ngơi, người cũng nghỉ ngơi đi.” “Thục phi sao, là mẫu thân lục hoàng tử phải không.” Thục phi sao có khả năng khiến cho hoàng đế hứng thú, Dương quý phi từng nói qua, hoàng đế thích chính là dung mạo của Đoan Mộc Dĩnh. Mặc Triền đi tới cái gương thật

lớn, nhìn vào cái gương ngắm nghía. Ta giống Phi Oánh thái hậu hơn Đoan

Mộc Dĩnh, thay thế được Đoan Mộc Dĩnh dễ như trở bàn tay. Vì sao hôm nay hoàng đế còn muốn đến chỗ Đoan Mộc Dĩnh, ngày đó hắn thay ta răn dạy

Đoan Mộc Dĩnh, lòng ta phi thường vui mừng. Quên đi, Mặc Triền hít sâu

một hơi, ngày hôn nay đến chỗ Thục phi, ngày mai ta tại nghĩ biện pháp

đưa hoàng thượng trở về, Mặc Triền tự tin nhìn cái gương nở nụ cười.

Bên trong ngự thư phòng, Đoan Mộc Thanh Lam nhận được một tấu chương, đây

là một vị đại thần mật báo, tấu chương nói trong nhà mẹ đẻ của Dương quý phi có rất nhiều người lớn lên giống thái hậu, những người này được bí

mật huấn luyện, do những người hầu hạ thái hậu ngày xưa huấn luyện cho

họ nhất cử nhất động giống thái hậu.

“Thần cho rằng, đây là kế

hoạch của