
i Tố Vân cung
chạy, lấy đầu tới gặp. Sau đó hắn dẫn theo đa số nhân mã hướng Tố Vân
cung, dọc theo đường đi sơn đạo bằng phẳng, đi lên cũng không uổng nhiều khí lực.
Đoan Mộc Dĩnh cùngĐoan Mộc Thanh Lam sánh vai mà đi, hắn nhìn Lưu
Đình, nói rằng: “Đệ tử đắc ý nhất của đại tiên tri Phi Nhiễm, nhất định
biết rõ Tố Vân cung, đại tiên tri dẫn đường được không?”
Đoan Mộc Dĩnh nói một câu, ánh mắt mọi người tập trung trên người Lưu Đình, Lưu Đình thập phần bất đắc dĩ, hắn không tình nguyện đi phía
trước. Lưu Đình đối với Tố Vân cung và Phi Nhiễm có tình cảm thâm hậu,
hắn cảm động sự dưỡng dục của Phi Nhiễm đối với hắn, năm đó nếu Phi
Nhiễm không đuổi Kỳ Duyên đi, hắn đâu có cơ hội cùng tiên hoàng Lương
quốc ở một chỗ. Tuy rằng mộng đẹp của hắn chỉ là một hồi âm mưu của tiên hoàng Lương quốc, thế nhưng hắn rất thỏa mãn, hắn cho rằng cuộc đời này không uổng. Lưu Đình không muốn thấy Tố Vân cung bị hủy diệt, hắn càng
không muốn thấy Phi Nhiễm chết đi. Hiện tại nếu như Dực Cánh đứng ở
trước mặt hắn, hắn hoài nghi chính mình có thể hạ thủ giết người hay
không.
Đoan Mộc Thanh Lam phái một đội tử y vệ canh giữ bên người Đoan Mộc
Dĩnh, hài tử này đòi đi cùng đánh Tố Vân cung, Đoan Mộc Thanh Lam không
lay chuyển được hắn, không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Đoan Mộc Thanh Lam ra lệnh một tiếng, tử y vệ tiến sát bảo hộ Đoan Mộc Dĩnh. Kỳ Duyên
cùng Hạ Pháp mang theo Bạc Nhân đi phía sau bọn họ, ảo thuật của Kỳ
Duyên cao siêu, ảo thuật của Đoan Mộc Thanh Lam cũng không kém hơn hắn,
hơn nữa còn có nhiều tiên tri theo cùng, bọn họ chắc thắng.
Còn chưa tới đại môn của Tố Vân cung, bọn họ hốt hoảng đi vào trong
đám sương mù hồng sắc dày đặc, mọi người đều rõ ràng đây là ảo thuật của tiên tri, bọn hắn muốn khai chiến. Sương mù dày đặc tán đi, bọn họ cúi
đầu vừa nhìn, dưới chân không có đất, bọn họ treo ở giữa không trung,
dưới chân là vực sâu vạn trượng. Mọi người đều thất kinh rơi xuống.
“Nhắm mắt lại!” Đoan Mộc Thanh Lam quát, bọn lính lập tức nhắm mắt. Lúc
Đoan Mộc Dĩnh rơi xuống phía dưới, lặng lẽ thả ra một mầm cây, dưới vực
sâu cấp tốc sinh ra đại thụ thật lớn, tán cây khổng lồ cành lá sum xuê,
đại thụ đỡ lấy mọi người, sau đó nâng lên, tới núi đỉnh. Trong vách núi
tràn ngập tán cây thật lớn liền biến thành đất bằng phẳng, mọi người chỉ là bị ngã một chút mà thôi. Lưu Đình bị ảo thuật của Đoan Mộc Dĩnh làm
cho sợ ngây người, hắn đơn giản hóa giải ảo thuật như vậy, nghe nói Phi
Nhiễm đều bại dưới tay hắn, có thể thấy được bản lĩnh của hắn không nhỏ. Hắn có chút hiểu rõ vì sao Kỳ Duyên lại thu Đoan Mộc Dĩnh làm đệ tử,
người với người tư chất quả thực bất đồng.
Lúc này chín tiên tri xuất hiện tại trước mặt bọn họ, trong tay những người này cầm vũ khí, nhìn chằm chằm bọn họ, đột nhiên chín tiên tri
bay lên trời tạo một trận hình, quang mang hồng sắc (màu đỏ) chợt lóe,
bọn họ cùng nhau quát: “Xà chín đầu tới đây!”
Chợt nghe đại địa ầm ầm rung động, bỗng nhiên băng thạch trên mặt đất nứt ra, một trận gió thổi qua cuồn cuộn nổi lên bụi mù, một quái vật
thoát ra, thân thể màu nâu có hoa văn màu đỏ, quái vật lớn có chín đầu. Chín đầu cùng nhau hướng quân đội Tề quốc phun ra độc khí hắc sắc. Kỳ
Duyên xuất ra một chén thủy tinh, vẽ mấy hoa văn lên chén, hắn thả cái
chén trên mặt đất, quang mang ngọc lưu ly lóng lánh, mọi người đều được
bao phủ bên trong, độc khí không vào được. Xà chín đầu phóng độc vô
hiệu, cái đuôi thật lớn cố sức đánh vào chém ngọc lưu ly, một tiếng nổ,
trong lòng binh sĩ đều sợ hãi.
“Chúng ta lên, không để Tề quốc lấy hết danh tiếng.” Mạch Mộc hét lớn một tiếng, tiến phía trước. Tiên tri phía sau nhìn thấy cơ hội, nếu bọn hắn thắng lợi, sẽ một lần nữa thu được tín nhiệm của Tiêu Thanh Phong,
đến lúc đó bọn họ có thể lập Tố Vân cung tại Tấn quốc.
Mạch Mộc thống lĩnh tiên tri xuất ra binh khí bày trận hình, Mạch Mộc lấy bạch lăng ra, cố sức ném vào không trung. Chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một xiềng xích, xiềng xích bay về phía xà chín đầu, vây khốn
lấy nó. Tiên tri phía sau hắn vừa nhìn thấy cơ hội, liền tạo trận, chỉ
thấy giữa không trung trong xuất hiện cương đao chín lưỡi, cửu đầu xà
chưa kịp khóc thét, đã bị tước rớt đầu.
Đoan Mộc Dĩnh tiến đến bên cạnh Đoan Mộc Thanh Lam, ghé vào lỗ tai
hắn nhẹ giọng nói: “Xem tiên tri tự giết lẫn nhau mới thú vị.”
“Hậu quả bọn họ từ nhận lấy, không cần đồng tình.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, hắn xoay đầu, ghé vào tai Đoan Mộc Dĩnh nói rằng: “Dĩnh nhi nhìn
có chút hả hê, phải giấu đi, đừng làm cho người khác nhìn ra.”
“Ha hả a, phụ hoàng, lẽ nào người không thấy mình cũng có chút hả hê
sao?” Đoan Mộc Dĩnh vừa cười vừa nói. Đoan Mộc Thanh Lam điểm lên trán
Đoan Mộc Dĩnh một chút, ngươi thật bướng bỉnh. Đoan Mộc Dĩnh giương khóe môi, tốt.
Giết chết những tiên tri ngăn cản, bọn họ tiếp tục đi, đại môn Tố Vân cung xuất hiện, đại môn ám hồng sắc (màu đỏ), trước cửa không có kẻ nào canh gác. Đoan Mộc Dĩnh thầm nghĩ, trong đại môn khẳng định giấu bộ
phận then chốt. Lưu Đình đẩy đại môn ra, mọi người lấy làm kinh hãi,
trong