
anh, mà là anh không thể
rời xa em.”
Tạ Tri Vân viết trong nhật ký: “Tôi sững người đến mấy phút rồi đáp: ‘Không
phải anh có bạn gái rồi sao?” Anh ấy nói: ‘Anh tưởng em sẽ ghen, sẽ tốt với anh
một chút, kết quả em lại muốn rời xa anh.’ Tôi sững người thêm một lúc lâu, cuối
cùng mặc kệ anh ta, quay người tiếp tục đi xuống núi. Anh ta dừng xe ở đó, đi bộ
về phía tôi đến tận trạm xe buýt dưới chân núi. Tôi lên xe vẫn thấy anh ta đứng
đó, nhìn tôi đầy tuyệt vọng.”
Sau đó một thời gian dài Tạ Tri Vân không nhắc đến Nhiếp Đông Viễn nữa, chỉ
viết về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống cùng sự trưởng thành của con gái…
Khi đọc đến đây Đàm Tĩnh nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, có lẽ hồi đó Tạ Tri
Vân cũng cho là thế.
Rất lâu sau đó, Nhiếp Đông Viễn nài nỉ Tạ Tri Vân quay lại dạy đàn cho con
trai, vì Nhiếp Vũ Thịnh hiếm khi tin tưởng ai, nhưng lại rất tinNhiếp Vũ Thịnh
đang ở tuổi nổi loạn, người giúp việc không quản được, chỉ chịu nghe lời một
mình Tạ Tri Vân. Ban đầu Tạ Tri Vân từ chối, nhưng Nhiếp Đông Viễn biết Đàm Tĩnh
rất có hy vọng đỗ vào trường trung học trọng điểm số 14, trường này theo chế độ
nội trú, chi phí rất cao, mà hồi đó ngôi trường Tạ Tri Vân công tác lại không
thể trả lương đúng hạn cho bà. Ông ta biết Tạ Tri Vân cần tiền cho con đi học,
nên đã đưa ra một cái giá rất cao, đồng thời cam kết cới Tạ Tri Vân rằng mình
tuyệt đối sẽ không tơ tưởng bất cứ điều gì nữa, chỉ mong mời bà về dạy Nhiếp Vũ
Thịnh.
Trước những lời cam đoan và thuyết phục của Nhiếp Đông Viễn, Tạ Tri Vân nhận
lời tiếp tục đến nhà họ Nhiếp dạy Nhiếp Vũ Thịnh. Nhiếp Đông Viễn cũng thủ tín,
luôn giữ khoảng cách với Tạ Tri Vân, ông ta rất bận, nếu cố tình tránh mặt thì
Tạ Tri Vân hoàn toàn không thể gặp được. Mãi đến hôm sinh nhật Nhiếp Vũ Thịnh,
hai người mới lại gặp nhau. Nhiếp Vũ Thịnh kiên quyết muốn mời cô giáo Tạ dự
tiệc, vì thế ba người họ cùng đến khách sạn năm sao sang trọng nhất thời đó ăn
cơm. Nhiếp Đông Viễn dùng rượu vang, còn Tạ Tri Vân và Nhiếp Vũ Thịnh thì uống
nước giải khát nổi tiếng của công ty Đông Viễn.
Khi uống loại nước này, tâm trạng Tạ Tri Vân rất phức tạp. Đương lúc Nhiếp
Đông Viễn vô cùng vui vẻ, con trai ngoan ngoãn nghe lời, lại có Tạ Tri Vân ở
bên, nên ông ta uống khá nhiều rượu, rồi bắt đầu kể về quá trình gây dựng sự
nghiệp từ hai bàn tay trắng, bao gồm cả việc đấu trí đấu dũng ra sao với tay
thương nhân Hồng Kông. Hồi đó, chính quyền địa phương và cơ quan chủ quản rất
ủng hộ thương nhân Hồng Kông kia mua lại xưởng Lão Tam. Khi ông ta đột nhiên
đứng ra dẫn dắt mọi người góp vốn cứu xưởng, nghe nói lãnh đạo cơ quan chủ quản
đã đánh giá bằng hai chữ “làm bừa”.
“Nhưng cô thấy đấy, tôi đã khiến xưởng làm ăn vô cùng phát đạt, đồ uống ngày
cáng bán chạy. Chúng tôi đã tiêu rất nhiều tiền quảng cáo dây chuyền sản xuất
nước khoáng mới nhập vào giờ vàng trên truyền hình. Ban đầu mọi người trong
xưởng đều phản đối, họ bảo tôi bỏ nhiều tiền như vậy để quảng cáo trên đài đúng
là điên. Đến anh Từ, Phó giám đốc phụ trách sản xuất cũng phản đối tôi, bảo nếu
tôi làm vậy thì chỉ trong một tháng sẽ hết sạch vốn để xoay vòng. Nhưng sau khi
quảng cáo được phát ra, già trẻ gái trai ai ai cũng ngân nga mấy câu hát quảng
cáo của chúng tôi… Oa, năm đó nước khoáng bán rất chạy, khắp phố lớn ngõ nhỏ đâu
đâu cũng có sản phẩm của chúng tôi. Đoàn xe đến lấy hàng nối đuôi nhau đến ba
dãy phố, tất cả dây chuyền sản xuất đều hoạt động, kho luôn ở trong tình trạng
trống rỗng, chỗ nào cũng có đơn đặt hàng, cung không đủ cầu. Hồi đó có rất nhiều
người ganh ghét đến đỏ cả mắt, trong mắt họ, cái xưởng này đã biến thành miếng
thịt thơm, ai cũng muốn cắn một miếng…”
Nhiếp Vũ Thịnh không hài lòng, cầm dao vừa cắt bít tết vừa lầm bầm: “Bố chỉ
biết nói về đồ uống của bố thôi…”
“Không có nó thì con có được sống sung sướng như bây giờ không?” Rượu vào,
mắt Nhiếp Đông Viễn lại sáng rực lên, ông xoa đầu con trai, âu yếm nói: “Bố kiếm
tiền là vì con mà.”
“Bố có thấy cô Tạ nghe đến phát chán rồi không, ai mà chịu khó ngồi nghe
chuyện đồ uống của bố chứ…”
Nhiếp Đông Viễn cảm thấy Tạ Tri Vân quả có phần lơ đãng, nhất là khi uống
nước. Ông sợ con trai nhận ra điều gì, bèn khách sáo hỏi: “Cô giáo Tạ có thích
thức uống này không?”
Tạ Tri Vân lấp liếm đáp: “Mùi vị rất ngon, có hơi thở giống loại của xưởng
Lão Tam trước đây.”
Nhiếp Đông Viễn rất đắc ý, nói nhỏ: “Cho cô biết một bí mật nhé, công thức
của nó chính là từ xưởng Lão Tam đấy.”
Tạ Tri Vân nghe câu này không khác gì sét đánh giữa trời quang. Lúc đó bà
hoàn toàn sững sờ, cảm giác máu dồn hết lên não, tim đập thình thịch, tay cũng
run lẩy bẩy.
Vì Tạ Tri Vân đột nhiên không được khỏe, nên bữa cơm này chỉ ăn được một nửa.
Nhiếp Đông Viễn gọi tài xế đến đón Nhiếp Vũ Thịnh về, còn mình đích thân lái xe
đưa Tạ Tri Vân vào bệnh viện. Bác sĩ nói không có gì khác thường, cho rằng bà
chỉ bị thiếu máu, mà Tạ Tri Vân lại lo Nhiếp Đông Viễn phát hiện ra chuyện gì đó
nên kiên quyết không làm kiểm tra tổng thể, cũng nhất định không chịu ở lại