
ữ “đua xe” cũng rất nhẹ nhàng, tựa như nói
đi siêu thị mua đồ gì đó vậy. Đàm Tĩnh nghĩ chắc hẳn anh chỉ nói vậy thôi.
Không ngờ con người Thịnh Phương Đình nhìn có vẻ thu mình, nhã nhẵn như vậy,
mà nói đua là đua thật. Anh chỉ mất bốn mươi phút đã ra khỏi thành phố, vừa lên
đường cao tốc, tốc độ đã nhanh đến mức Đàm Tĩnh không dám nhìn đồng hồ đo nữa.
Chỉ nghe tiếng bánh xe ma sát với mặt đường sàn sạt, còn cả tiếng gió lùa qua
cửa sổ vù vù, rõ ràng cửa xe đã đóng chặt, vậy mà vẫn nghe thấy tiếng gió, đủ
biết tốc độ nhanh đến thế nào.
Cô vô thức nắm chặt lấy tay cầm, nhìn Thịnh Phương Đình với anh mắt căng
thẳng.
Gương mặt anh nhìn nghiêng trông rất cương nghị, khóe môi mím chặt, như đặt
toàn bộ tâm trí vào con đường phía trước, ánh mắt u ám. Đàm Tĩnh cảm thấy Thịnh
Phương Đình lúc này như một kẻ xa lạ, không phải con người lịch sự nho nhã khi
vừa quen cô nữa.
May sao, lúc nhìn thấy khu phục vụ thứ hai, Thịnh Phương Đình bèn giảm tốc
tiến vào, anh xuống xe mua hai chai nước ép trái cây, một chai đưa cho Đàm Tĩnh,
chai còn lại anh tự mình mở ra, chỉ một hơi đã uống vơi không ít. Bỏ chai nước
xuống, thấy Đàm Tĩnh nơm nớp nhìn mình, anh cười: “Dọa cô chết khiếp rồi hả? Xin
lỗi, thỉnh thoảng tôi mới như thế này thôi. Đường sá bên Mỹ tốt hơn ở đây, nhưng
cũng có hạn chế tốc độ. Thờ còn đi học, cũng hay phải nhận nhiều phiếu phạt lắm.
Vì vậy mỗi lần tôi lái xe, mẹ tôi thường chủ động ngồi vào ghế phụ, bà nói: ‘Có
thể con không trân trọng tính mạng mình, nhưng con không thể không trân trọng
tính mạng của mẹ, con buộc phải chịu trách nhiệm đối với người khác, họ vô tội,
không nên vì sự tùy hứng của bản thân mà bắt người khác phải mạo hiểm cùng
con.’”
Đàm Tĩnh lặng lẽ lắng nghe, không đáp lời, bởi cô biết Thịnh Phương Đình chỉ
cần một người để trút bầu tâm sự mà thôi. Nhưng sau khi nói xong mấy câu này.
Thịnh Phương Đình không nói thêm gì nữa, anh cầm chai nước, mơ màng nhìn về con
đường cao tốc gần đó. Mùa thu ở ngoại thành, trong gió còn thoang thoảng hương
cây cỏ, trời nhẹ mây cao, thật thoáng đãng dễ chịu. Tiếng xe cộ qua lại trên con
đường cao tốc kia không ngừng truyền đến, từng đợt từng đợt từ xa đến gần, nghe
như tiếng sấm vậy.
“Đi thôi.” Thịnh Phương Đình nói, tiện tay ném luôn chai nước còn uống dở vào
thùng rác.
Khi lái xe quay vào thành phố, Thịnh Phương Đình trở về đúng tốc độ cho phép,
hơn nữa vẻ mặt còn hết sức bình tĩnh, như đã lấy lại phong thái lịch sự nho nhã,
khiến Đàm Tĩnh cứ ngỡ Thịnh Phương Đình đua xe vừa nãy chỉ là ảo giác của cô.
Đưa cô đến bệnh viện, Thịnh Phương Đình nói: “Tôi không lên đâu, cô chăm sóc
cháu cho tốt nhé.”
“Cảm ơn anh, Giám đốc Thịnh.” Đàm Tĩnh vẫn cảm thấy vô cùng ái ngại, “Lần này
đúng là rước thêm phiền phức cho anh rồi.”
Thịnh Phương Đình chỉ mỉm cười, lái xe đi mất.
Khi đợi đèn đỏ ở ngã tư, Thịnh Phương Đình cầm điện thoại lên xem, do anh
chỉnh sang chế độ rung nên để lỡ một cuộc gọi đến, là của Thư Cầm. Anh dùng
bluetooth gọi lại: “Sao thế? Có chuyện gì à?”
“Mark.” Sau khi từ Mỹ trở về, đây là lần đầu tiên Thư Cầm gọi anh như thế,
“Anh rảnh không, đi ăn tối với em nhé?”
“Ok, em có đề xuất quán nào không?”
“Gần khu nhà anh có một quán Thượng Hải, ngon ra phết đấy.”
Thư Cầm nói cho anh biết địa điểm, Thịnh Phương Đình không mấy rành đường,
tìm đi tìm lại, cuối cùng đến nơi còn muộn hơn cả Thư Cầm. Quán ăn này không lớn
lắm, chủ quán là một đôi vợ chồng già người Thượng Hải, ông chủ đích thân đứng
bếp, nên tất cả các món đều đúng kiểu Thượng Hải, canh đậm tương cay, vô cùng
hấp dẫn.
Thư Cầm hỏi Thịnh Phương Đình: “Chuyện nhỏ như vậy, việc gì phải kiên quyết
từ chức? Chủ tịch đã nói với anh rồi, công ty có thể phá lệ giữ chỉ cần anh bằng
lòng ở lại.”
Thịnh Phương Đình không khỏi bật cười: “Vì anh tìm được một chỗ khác tốt hơn,
em tin không?”
Thư Cầm cũng không phải chưa từng nghĩ đến, có thể Thịnh Phương Đình chỉ tìm
một cái cớ để từ chức hòng nhảy việc, nhưng trực giác mách bảo cô rằng không
phải như vậy. Cô nói: “Dựa vào năng lực của anh, tìm một vị trí có mức lương cao
hơn chẳng phải chuyện gì khó. Nhưng em nghĩ không ra, trong ngành còn có công ty
nào tốt hơn công ty chúng ta chứ?”
Thịnh Phương Đình rất ung dung, thậm chí còn đùa cô: “Này, Giám đốc Thư, em
cũng tự tin quá nhỉ?”
“Trong các doanh nghiệp Đài Loan thì công ty chúng ta là số 1, còn các doanh
nghiệp đại lục… Anh không hợp với kiểu văn hóa đấy đâu.”
“Người ta trả lương cao.”
“Rất có khả năng cuối năm anh sẽ được thăng lên Phó Tổng, em không nghĩ lương
cao có thể thu hút được anh.”
“Người ta cho quyền lựa chọn.”
“Vốn dĩ anh đã có quyền lựa chọn rồi mà.”
Thịnh Phương Đình không nhịn được cười, hỏi cô: “Hôm nay có lòng hẹn anh ăn
cơm tối, chính vì muốn nói chuyện này?”
“Không phải.” Thư Cầm nói, “Chỉ là em thấy rất lạ, tại sao cấp trên lại biết
chuyện của Đàm Tĩnh, em nghĩ việc này không đơn giản như vậy. Mark, rốt cuộc anh
đang giấu em làm chuyện gì vậy? Có liên quan đến Nhiếp Vũ Thịnh không?”
“Trong các doanh nghiệp Đài Loan công t