
rất trầm tính nên người ở
Đông Viễn cũng không rõ anh đã kết hôn hay chưa. Lần trước khi có thông cáo thay
đổi cổ phần, Ban lãnh đạo mới láng máng đoán già đoán non, còn kháo nhau rằng
Tôn Bình là con riêng của ông Nhiếp Đông Viễn, vì dù sao cũng không mang họ
Nhiếp. Nhưng sự việc xảy ra quá đột ngột, ông Nhiếp Đông Viễn lại giữ kín như
bưng nên không ai dám dò hỏi cặn kẽ. Thư ký Hàn mấy ngày gần đây thường xuyên ra
vào phòng làm việc của Chủ tịch nên biết được Nhiếp Vũ Thịnh ngày nào cũng phải
gọi điện về nhà, người nhận điện là một cậu bé, thậm chí thư ký Hàn từng nhìn
thấy cậu bé qua điện thoại, lúc ấy Nhiếp Vũ Thịnh đang trả lời email trên máy
tính, điện thoại mở chế độ video call, trên màn hình một cậu bé rất đáng yêu
đang nặn đất sét, vừa nặn vừa hỏi: “Chú xem này, cái này có giống mẹ không?”
Nhiếp Vũ Thịnh dù đang bận tối mắt cũng cố ngó xem con búp bê bằng đất sét
đó, thư ký Hàn bắt gặp nụ cười toát ra từ tận đáy lòng anh, trước nay ông chưa
bao giờ thấy Nhiếp Vũ Thịnh cười, đặc biệt là từ sau khi ông Nhiếp xảy ra
chuyện. Ông vào để đưa văn bản, cũng không dám nấn ná lâu, đặt xuống bàn xong
liền đi ngay, lúc ra đến cửa còn nghe thấy tiếng Nhiếp Vũ Thịnh hỏi cậu bé qua
điện thoại: “Mẹ con ngủ trưa rồi à? Con uống sữa chưa? Cốc sữa của mẹ đâu rồi?
Con bảo mẹ cũng uống rồi à?”
Giọng nói ấm áp như thế, có lẽ chỉ xuất hiện khi nhắc tới người mình yêu nhất
mà thôi.
Tham gia cuộc họp này, Đàm Tĩnh mới phát hiện một mảng tính cách hoàn toàn xa
lạ của Nhiếp Vũ Thịnh. Tác phong làm việc của anh khác hẳn khi ở bệnh viện, tại
đây, dường như anh đã trở nên lạnh lùng đến vô tình, nói ra câu nào cũng sắc như
dao, chứa đầy ẩn ý. Anh quyết liệt, độc đoán, không nể mặt ai, ngay trong cuộc
họp, anh đã trục xuất Phác Ngọc Thành ra khỏi Hội đồng quản trị, chọn thêm hai
người mới vào.
Cuộc họp cổ đông đặc biệt lần này cũng khiến cho mọi người phải thay đổi cách
nhìn về Nhiếp Vũ Thịnh. Nhiếp Đông Viễn trước đây hành sự độc đoán, sau này khi
Nhiếp Vũ Thịnh tiếp quản, mọi người đều cảm thấy cậu Nhiếp ôn hòa hơn nhiều so
với ông Nhiếp. Nhưng đến hôm nay xem ra, sự ôn hòa trước đây chỉ là giả bộ mà
thôi, về bản chất, Nhiếp Vũ Thịnh giống hệt như Nhiếp Đông Viễn, quen thói bá
đạo nắm giữ quyền hành.
Trong cuộc họp lần này, Nhiếp Vũ Thịnh đã chính thức trở mặt với Ban lãnh đạo
đương nhiệm, Phác Ngọc Thành hiểu anh muốn ép mình từ chức, nên suốt buổi ông
không nói câu nào, để mặc cho Nhiếp Vũ Thịnh chỉ trích: “Cá biệt có một số cổ
đông coi nhẹ lợi ích công ty, trong lúc công ty khó khăn nhất, lại khoanh tay
đứng nhìn. Khoanh tay đứng nhìn vào lúc này chính là giậu đổ bìm leo! Đối với
loại người giậu đổ bìm leo, một khi anh ta đã không coi trọng lợi ích của công
ty thì tại sao công ty phải quan tâm đến lợi ích của anh ta?”
Đàm Tĩnh còn nhìn thấy Thịnh Phương Đình và Thư Cầm, cô vừa ngạc nhiên vừa
mừng rỡ. Thư Cầm được Nhiếp Vũ Thịnh kéo về làm giám đốc Nhân sự, Thịnh Phương
Đình thì được bổ sung vào Hội đồng quản trị, Thịnh Phương Đình chăm chú nghe
Nhiếp Vũ Thịnh trút giận, không hề ngăn anh lại - Nhiếp Vũ Thịnh đã kìm nén cơn
giận này quá lâu, cũng nên để anh trút ra cho hả.
Kết thúc cuộc họp, Nhiếp Vũ Thịnh còn phải làm thêm giờ, anh chẳng nói với
Đàm Tĩnh một câu, chỉ bảo tài xế đưa cô về nhà. Trên đường đi, cô không nhịn
được bèn gọi điện cho Thịnh Phương Đình, vẫn quen miệng anh là Giám đốc Thịnh:
“Sao anh lại đến Đông Viễn làm việc vậy?”
“Vừa hay bên này đang thiếu người nên tôi đến giúp anh Nhiếp một tay.”
“Ồ…” Đàm Tĩnh không biết nên nói gì, trước kia Thịnh Phương Đình từng giúp cô
rất nhiều, nhưng sự việc thay đổi quá nhanh, mới vẻn vẹn vài tuần, Thịnh Phương
Đình đã về làm cho Nhiếp Vũ Thịnh rồi.
Thịnh Phương Đình lịch sự nói: “Xin lỗi, giờ tôi có chút việc…”
“À vâng, chào anh.”
“Tạm biệt.”
Sau khi gặp Đàm Tĩnh, Thư Cầm cũng sốt ruột, làm thêm giờ xong Nhiếp Vũ Thịnh
mời cô đi ăn cơm cùng, cả ba cùng dùng bữa ở quán ăn dưới lầu. Thư Cầm hỏi Nhiếp
Vũ Thịnh: “Anh và Đàm Tĩnh thế nào rồi?”
“Cái gì thế nào rồi?”
“Đừng vờ vịt nữa, anh giữa thân như ngọc bao nhiêu năm chẳng phải để chờ cô
ấy sao? Bây giờ con cũng có rồi, bọn anh lại cứ lần lữa mãi, còn ra cái gì
nữa?”
Nhiếp Vũ Thịnh đáp, vẻ không chút bận tâm: “Đến lúc đó hãy nói, bây giờ còn
tâm trí đâu mà quan tâm mấy chuyện này!”
Nhưng trong lòng Thư Cầm biết rõ thật ra anh rất để tâm. Nói như vậy, chắc
chắn là vấn đề giữa anh và Đàm Tĩnh vẫn chưa được giải quyết. Có điều quả thật
gần đây bận tối mặt tối mũi, Ban lãnh đạo đã có hai vị Phó tổng bị ép từ chức,
Thư Cầm đang cuống lên tìm ứng cử viên xuất sắc để thay thế. Còn Nhiếp Vũ Thịnh
do ký bản hợp đồng không bình đẳng kia với bên BQC, làm cho lợi nhuận của công
ty Thực phẩm và Nước giải khát Đông Viễn giảm sút trầm trọng, việc quay vòng vốn
của Bất động sản Đông Viễn trước đây đã có vấn đề, nay lại không bán được nhà,
đất thì đống băng, ngân hàng không cho vay vốn, Nhiếp Vũ Thịnh lo đến phát cáu,
ngày nào cũng vắt óc tìm cách giải quyết vấn đề của