
cũng gầy rộc đi, vành mắt thâm quầng, phong thái cẩn trọng và ung dung đã bị
thay thế bằng vẻ trầm tư. Nhớ lại những gì anh nói ở bệnh viện hôm đó, Đàm Tĩnh
thấy lòng mềm nhũn ra, liền hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
“Anh ăn tối trong lúc bàn công việc với người ta rồi.”
Cô có xem một ít tin tức, biết được cuộc sống của anh hiện giờ như trong chảo
dầu, phải vật lộn với nước sôi lửa bỏng. Nhiếp Vũ Thịnh rất kén ăn, điều này thì
cô biết, lại đang bàn công chuyện với người ta, nhất định ăn không thấy ngon. Cô
hỏi: “Anh có đói không, trong bếp vẫn đang hầm cháo chuẩn bị sẵn để mai Bình
Bình ăn sáng, còn nhiều lắm, em múc cho anh một bát nhé?”
Sợ làm Tôn Bình tỉnh giấc, Nhiếp Vũ Thịnh xuống lầu ăn cháo, cô Lý đã ngủ từ
lúc nào. Đàm Tĩnh vào bếp lục đục một hồi rồi bê ra cho anh một tô cháo, còn cả
một đĩa thịt muối. Nhiếp Vũ Thịnh gắp một miếng thịt bò muối, vừa cắn liền nhận
ra ngay do chính tay Đàm Tĩnh chế biến. Đàm Tĩnh thấy anh ngây người, biết anh
đã nhận ra, cô sợ anh cho rằng người làm lười biếng, vội vàng giải thích: “Lẽ ra
cô Tần định làm món thịt muối, nhưng em nói để em muốiBình Bình không ăn đồ muối
do người khác làm…” Nói đến đây, giọng cô bỗng nhỏ dần, vì nhớ ra rằng Nhiếp Vũ
Thịnh cũng không ăn đồ muối do người khác làm. Lúc ăn ở ngoài anh không bao giờ
gọi những món muối, trừ món muối do chính tay cô làm ở nhà.
Đàm Tĩnh thấy bối rối, đành nói lảng sang chủ đề khác: “Hai ngày vừa rồi có
bận lắm không?”
“Cũng bình thường.” Nhiếp Vũ Thịnh vừa cúi đầu ăn vừa trả lời, mới ăn được
mấy miếng cháo mà đã hết nửa chỗ thịt muối, Đàm Tĩnh thái thịt rất khéo, miếng
thịt mỏng tang, trông thì đầy nhưng thực chất chẳng nhiều nhặn gì. Biết anh vẫn
đói, cô bèn nói: “Trong tủ lạnh còn nữa, để em lấy ra thái thêm cho anh.”
Cô vừa đứng lên thì nghe tiếng anh gọi: “Đàm Tĩnh.”
Cô quay lại nhìn anh, ánh đèn trong phòng ăn rất sáng, chiếu xuống mái tóc
đen bóng, cùng đôi mắt đen lấp lánh của anh. Lúc anh chăm chú nhìn người khác,
ánh mắt như mang một ngọn lửa thiêu đốt khiến cô cảm thấy không sao chống đỡ
nổi.
Anh nói: “Ly hôn đi, anh sẽ cưới em.”
Cuối cùng anh cũng thốt ra được câu này, thì ra nó không khó như anh vẫn
tưởng tượng. Nhưng nhìn Đàm Tĩnh lại có vẻ như kinh hoàng cực độ, nỗi buồn một
lần nữa tràn lên khóe mắt cô, phải rất lâu sau cô mới đáp: “Em không xứng.”
Anh quăng đôi đũa xuống, nằm lấy tay cô, cô gồng mình giãy giụa như một con
chim nhỏ, nhưng anh vẫn ôm chặt cô không buông, thì thầm: “Cái gì mà xứng với
không xứng? Anh muốn ở bên người anh thích, anh muốn ở bên người anh yêu, anh
yêu em, anh thấy hai chúng ta rất xứng đôi.”
“Nhiếp Vũ Thịnh…”
“Hai ngày vừa rồi anh gần như phát điên em có biết không?… Mỗi khi anh sắp
tuyệt vọng, mỗi khi anh muốn bỏ cuộc, mỗi khi bị người khác ghẻ lạnh anh đều
nghĩ tới Bình Bình, nghĩ tới em. Anh không thể bỏ cuộc, anh không được thua, anh
nhất định phải thắng, bởi anh còn có người cần phải chăm sóc, có người cần phải
bảo vệ, anh hy vọng bố sẽ tỉnh lại cho dù anh biết có thể ông vĩnh viễn sẽ không
bao giờ tỉnh lại. Anh hy vọng Bình Bình sẽ ở bên anh, anh không muốn làm lỡ dở
sự phát triển của con, nhưng điều anh hy vọng nhất là được có em ở bên.”
“Chúng ta đã không thể nào…”
“Nếu như anh không có gì cả, em còn cho rằng em không xứng với anh
không?”
Đàm Tĩnh nhìn anh bằng ánh mặt: “Anh đừng ép em như thế.”
“Anh không ép em, Đàm Tĩnh, là em vẫn luôn ép anh.” Vành mắt Nhiếp Vũ Thịnh
đỏ lên, “Là em ép anh rời xa em, em ép anh không được yêu em, anh rất đau khổ…
Bảy năm nay, anh vẫn luôn đau khổ như vậy. Đàm Tĩnh, nếu em thật sự không yêu
anh thì tại sao lại ép anh như thế?”
“Em phải lên xem Bình Bình thế nào…”
Anh kéo cô lại, ngấu nghiến hôn cô, Đàm Tĩnh cắn vào môi anh đau điếng nhưng
anh vẫn nhất quyết không chịu buông tay. Đàm Tĩnh cảm thấy anh đã say rồi, nhưng
rõ ràng người anh không phả ra chút hơi men nào cả, mà như một người bị mất lý
trí, sau cùng, thấy cô sắp phát khóc lên, anh mới từ từ lỏng tay, lảo đảo buông
cô ra như người say.
Cuối cùng, Nhiếp Vũ Thịnh cũng bình tĩnh trở lại, anh chăm chăm nhìn cô hồi
lâu rồi nói: “Đàm Tĩnh, anh đã dành tất cả để yêu em, nếu em không cần, thì thôi
vậy.”
Có lẽ cả đời Đàm Tĩnh cũng không thể quên được, lúc anh thốt ra câu này,
giọng nói bình thản đến gần như tuyệt vọng.
Tập đoàn Đông Viễn đã thanh toán tiền hàng cho các doanh nghiệp cung ứng đúng
thời hạn. Theo đề xuất của Thịnh Phương Đình, công ty Thực phẩm và Nước giải
khát Đông Viễn đã ký hợp đồng 1 năm cung cấp hàng giá rẻ với công ty BQC, siêu
thị bán lẻ đa quốc gia lớn nhất nước, Đông Viễn cung cấp cho BQC hai loại mặt
hàng là nước tinh khiết và trà sữa với giá gần bằng giá thành sản xuất, đồng
thời phải đảm nhận các hoạt động thúc đẩy tiêu thụ hàng hóa, đổi lại, BQC sẽ
thanh toán ngay một khoản tiền hàng lớn của quý sau cho Đông Viễn. Tiếp đó, công
ty Thực phẩm và Nước giải khát Đông Viễn lại hứa với tất cả các nhà cung ứng
nguyên liệu sẽ tăng giá nhập nguyên liệu thêm 1%, hy vọng bọn họ không gây khó
d