
hòng, Nhiếp Vũ Thịnh vội gọi Thịnh Phương Đình
vào kể khổ: “Không ngờ anh lại đoán trúng… Năm đó bố tôi mời ông ta về từ doanh
nghiệp nhà nước với mức lương cao, coi trọng tài năng của ông ta nên cho làm
Tổng giám đốc, tín nhiệm ông ta như thế, vậy mà hôm nay ông ta lại giậu đổ bìm
leo!”
Thịnh Phương Đình nhẹ nhàng đính chính: “Cái này không phải giậu đổ bìm leo
mà là khôn ngoan giữ mình.”
“Vong ân bội nghĩa!” Nhiếp Vũ Thịnh tức quá lại đổi từ khác, “Bố tôi còn chưa
chết, mới chỉ nằm viện mà bọn họ đã muốn bán Đông Viễn rồi!”
“Đây không gọi là bán, chỉ là giữa việc bảo toàn thực lực và lợi ích công ty
thì họ chọn việc bảo toàn thực lực mà thôi.”
“Sao anh cứ nói thay cho người khác thế?”
“Anh Nhiếp, nếu ở vào vị trí của anh, ông Nhiếp sẽ không bao giờ có ảo tưởng
đối với bất kỳ ai. Từ trước đến nay, ông ấy luôn dựa vào bản thân mình, bởi ông
ấy biết chỉ có bản thân mình mới đáng tin cậy. Ban lãnh đạo hay CEO, cũng chỉ là
những người hỗ trợ cho người sáng lập, giảm bớt áp lực công việc cho ông, chứ
không phải kẻ có thể thay thế người sáng lập. Thành thực mà nói, nếu ở cương vị
của Tổng giám đốc Phác, tôi cũng sẽ chọn bảo tồn thực lực. Bây giờ Chủ tịch Hội
đồng quản trị bị tố cáo có giao dịch ngầm, vụ này sáu tháng một năm chưa chắc đã
xử xong, dẫu có xử xong thì Chủ tịch bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh, dù vụ
việc như vậy thì cục diện cũng đã hoàn toàn vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Đúng là
Chủ tịch còn có một cậu con trai, nhưng anh ta lại là người ngoài ngành, không
có thứ gì trong tay - toàn bộ cổ phần của bố anh đã bị phong tỏa, anh không thể
mang nó đi giao dịch, cũng không thể chuyển nhượng, càng không có cách nào đổi
ra tiền mặt. Đúng là anh có thể bỏ phiếu, nhưng như thế thì làm được gì chứ? Anh
muốn cứu Đông Viễn, nhưng anh đi đâu mà gom được tiền hàng? Ngân hàng nào chịu
cho anh vay? Ai chịu cho anh vay chứ?”
Nhiếp Vũ Thịnh sững sờ vì giọng điệu mỉa mai của Thịnh Phương Đình, nhưng anh
lập tức hiểu ra những lời Thịnh Phương Đình nói đều là sự thật. Phải một lúc lâu
sau, Nhiếp Vũ Thịnh mới lên tiếng: “Mảng kinh doanh chính vẫn đang có lãi.”
“Đúng vậy, mảng kinh doanh chính vẫn đang có lãi, công ty Trách nhiệm hữu hạn
Thực phẩm và Nước giải khát Đông Viễn vẫn là một con gà mái vàng, ai cũng muốn
chấm mút. Anh nghĩ xem, Tập đoàn Khánh Sinh chắc đến tám phần sẽ đồng ý cho anh
vay ba trăm triệu tệ để xoay xở, nhưng điều kiện của họ có lẽ là tăng tỷ lệ nắm
giữ cổ phần.”
“Tăng tỷ lệ nắm giữ cổ phần?”
“Đúng vậy, chẳng phải anh nói Tập đoàn Khánh Sinh có 13% cổ phần ư? Bố anh có
25%, Ban lãnh đạo có 4%, các cổ đông khác 10%, nếu như Tập đoàn Khánh Sinh yêu
cầu tăng tỷ lệ nắm giữ cổ phần lên 20% thì sao? Thậm chí bọn họ có thể đòi tăng
lên đến 25% đấy? Vốn lưu động của họ dồi dào, hoàn toàn có thể xảy ra khả năng
này, đến lúc đó anh làm thế nào? Anh định mua lại nó hay sao?”
“Sao họ lại làm như vậy?”
“Mang ngọc thì mắc tội thôi, đại thiếu gia.” Thịnh Phương Đình liếc anh: “Anh
cũng vừa nói đấy, mảng kinh doanh chính của công ty vẫn có lãi, bao nhiêu năm
nay bao sản phẩm nước tinh khiết và trà sữa của công ty Trách nhiệm hữu hạn Thực
phẩm và Nước giải khát Đông Viễn luôn dẫn đầu trên thị trường. Thức uống dinh
dưỡng lại càng khỏi phải nói, riêng giá trị của thương hiệu đã là bao nhiêu rồi?
Tập đoàn Khánh Sinh thèm rỏ dãi bao nhiêu năm nay còn gì?”
“Mảng kinh doanh chủ yếu của họ là dược phẩm, hoàn toàn khác với mặt hàng
kinh doanh của chúng ta…”
Thịnh Phương Đình lấy một ví dụ minh họa: “Giả sử bây giờ trong tay anh có
tiền, có rất nhiều tiền. Tập đoàn Khánh Sinh gặp vấn đề về quay vòng vốn, nên
muốn mượn tiền của anh, còn anh lại phát hiện mình có thể khống chế được mảng
kinh doanh thu được nhiều lợi nhuận nhất của Khánh Sinh là Dược phẩm Khánh Sinh
bằng cách tăng tỷ lệ nắm giữ cổ phần, liệu anh có khăng khăng đòi tăng tỷ lệ
không? Dù rằng Tập đoàn Khánh Sinh bán thuốc, không liên quan gì đến nước tinh
khiết của anh cả. Thương nhân trục lợi, đây là bản chất rồi.”
Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Với tình hình hiện nay, anh tìm ai vay tiền thì họ cũng sẽ đưa ra điều kiện
tương tự như vậy thôi. Đông Viễn giờ chính là kẻ mang ngọc mà bị tội, nhân lúc
giá cổ phiếu của anh thấp, lợi dụng thời điểm quan trọng khi anh hụt hơi này, ai
chẳng muốn cắn anh một phát? Bằng không, đợi đến lúc anh trở mình vượt qua được
khó khăn rồi, còn ai cạnh tranh nổi với anh nữa?”
Thư ký Hàn chuyển lời tới Nhiếp Vũ Thịnh, nói Tập đoàn Khánh Sinh gọi điện
tới, gọi điện tới như thế này giống như điện báo ở Bộ ngoại giao, ít nhiều có vẻ
mang tính chất công việc. Nhiếp Vũ Thịnh nhận điện thoại, trao đổi với đối
phương vài câu rồi chốt lại: “Chúng tôi cần phải mở cuộc họp thảo luận vấn đề
này.”
Gác điện thoại xuống, anh nói với Thịnh Phương Đình: “Anh lại đoán trúng rồi,
Tập đoàn Khánh Sinh yêu cầu tăng tỷ lệ nắm giữ cổ phần, muốn tôi đem 5% cổ phần
mà bố tôi tặng Tôn Bình chuyển nhượng cho họ.”
Thịnh Phương Đình nở nụ cười hiếm hoi: “Làm phẫu thuật th