XtGem Forum catalog
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325414

Bình chọn: 9.5.00/10/541 lượt.

chuyện gì, nói luôn ở đây đi.”

Tôn Chí Quân đứng trước cửa quán, ông chủ quán bên trong đã chạy theo hắn ra

ngoài từ bao giờ, vừa nhìn thấy Đàm Tĩnh, ông ta vội vàng nói: “Mẹ Bình Bình về

rồi đấy à? Mẹ Bình Bình về là tốt rồi, mấy hôm nay Tôn Chí Quân ăn cơm ở quán

chúng tôi, nợ tổng cộng ba trăm sáu mươi bảy tệ…”

Đàm Tĩnh cố nén giận, lấy tiền trả cho ông chủ, ông ta rối rít cảm ơn, còn

hỏi: “Bình Bình đâu? Sao mấy hôm nay tôi không trông thấy nó?”

Đàm Tĩnh chưa kịp nói gì, đã bị Tôn Chí Quân cướp lời: “Tặng cho người ta

rồi!”

Ông chủ ngơ ngác không hiểu, nhưng Tôn Chí Quân vẫn dửng dưng: “Con trai của

tôi, tôi muốn tặng cho ai chẳng được!”

Đàm Tĩnh thấy hắn ta chẳng nói được lời nào tử tế, liền phân trần với ông

chủ: “Anh ấy uống say rồi, bác mặc kệ anh ấy. Bình Bình vừa được làm phẫu thuật,

hai hôm nay đang ở nhờ nhà bà con. Cảm ơn bác, thằng bé phục hồi tốt lắm.”

“Ồ, làm phẫu thuật rồi à? Thế thì tốt rồi!” Chủ quán hồ hởi: “Tốt quá

rồi.”

“Vâng ạ, cảm ơn bác.” Đàm Tĩnh đáp, rồi quay sang bảo Tôn Chí Quân, “Đi thôi,

có chuyện gì thì về nhà nói.”

Tôn Chí Quân im lặng không nói, theo cô về nhà. Đàm Tĩnh nhiều ngày không về,

nhìn thấy nhà cửa bừa bãi lộn xộn, quần áo bẩn, tất quăng khắp nơi, trên bàn còn

một đống xoong nồi bát đĩa bẩn, cô có thể đoán được, Tôn Chí Quân đã về nhà ở

vài ngày, nếu không thì không thể bừa bãi đến mức này. Đàm Tĩnh chẳng có tâm sức

đâu mà dọn dẹp, cô lấy luôn tiền ra đưa cho Tôn Chí Quân: “Tôi chỉ có chừng này

thôi…”

Tôn Chí Quân thấy cô đưa nhiều tiền như vậy, sững sờ một thoáng, rồi cười

nhạt: “Có mấy đồng tiền này mà định đuổi tôi đi ư?”

Đàm Tĩnh không muốn cãi nhau với hắn, nên nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ có chừng

này thôi. Anh biết đấy, mấy năm nay lương của tôi có nhiều nhặn gì đâu, bình

thường lại phải tiêu mất bao nhiêu cho Bình Bình, còn phải trả nợ cờ bạc cho anh

nữa, số tiền này tôi cắn răng tiết kiệm mấy năm nay mới dành dụm được, anh chê

ít thì tôi cũng hết cách.”

Tôn Chí Quân ngồi phịch xuống sofa, trên sofa còn chất một đống quần áo, bít

tất bẩn hắn thay ra, hắn cũng chẳng buồn để ý, gạt đống quần áo bẩn sang một bên

lấy chỗ ngồi. Nghe chiếc sofa cũ kêu răng rắc, Đàm Tĩnh e nó sắp sập đến nơi,

Tôn Chí Quân có vẻ rất vui, hắn móc bao thuốc nhàu nát trong túi ra, lấy một

điếu vuốt cho phẳng, rồi bật lửa châm thuốc, rít một hơi thật sâu, bảo Đàm Tĩnh:

“Cô không muốn phát tài thì cũng đừng ngăn tôi phát tài chứ.”

Thấy bộ dạng hắn như vậy, Đàm Tĩnh đã sớm cảnh giác: “Anh nói câu này có ý

gì?”

“Giám đốc cũ của cô, chính cái thằng họ Thịnh ấy, hôm qua đến tìm tôi, nói

muốn mua cổ phần của chúng ta.”

“Cổ phần nào?”

“Đừng vờ vịt nữa, tôi biết hết rồi, hóa ra lão già nhà họ Nhiếp kia để lại

cho Bình Bình một khoản cổ phần lớn, nghe nói đáng giá lắm!”

Đàm Tĩnh vừa ngạc nhiên vừa tức giận, cô ngạc nhiên vì tại sao Thịnh Phương

Đình lại có thể giao du với Tôn Chí Quân, còn giận vì giọng điệu đểu giả của

hắn. Cô nói: “Đó là của Bình Bình, không phải của tôi, càng không phải của anh,

anh đừng có nhằm vào đó.”

Tôn Chí Quân phì phèo điếu thuốc liếc cô: “Tên họ Thịnh kia đã nói với tôi

rồi, hiện nay tôi và cô đều là người giám hộ của Tôn Bình, chỉ cần hai chúng ta

đồng ý, hắn ta có thể trả giá cao. Bây giờ cổ phiếu của Đông Viễn đã rớt giá

không đáng một xu, trên thị trường chỉ có mỗi hắn ta chịu trả giá chúng ta không

bán, thì sớm muộn nó cũng thành đống giấy lộn. Hơn nữa nhà họ Nhiếp không còn cơ

hội lật lại tình thế nữa đâu, Nhiếp Đông Viễn sắp chết, Nhiếp Vũ Thịnh cũng tiêu

đời đến nơi rồi.”

Đàm Tĩnh nói: “Giám đốc Thịnh không thể nói như vậy được, anh đừng lừa

tôi.”

Tôn Chí Quân khinh bỉ liếc cô: “Không tin thì đi mà hỏi tay họ Thịnh ấy, cô

mới là kẻ ngu ngốc nhất trên đời, cô biết gã Thịnh kia lai lịch thế nào không?

Cái giá mà gã ta đưa ra, cô nghe cũng phải khiếp vía ấy!”

Đàm Tĩnh bán tín bán nghi, nhưng cô vẫn tin Thịnh Phương Đình, chứ không muốn

tin Tôn Chí Quân. Bèn nói: “Tôi tuyệt đối không thể bán số cổ phiếu ấy được, anh

từ bỏ hy vọng đó đi!”

Nghe cô nói câu này, Tôn Chí Quân nổi giận đứng phắt dậy, lớn tiếng: “Mẹ

kiếp, cô có từ bỏ hy vọng được không? Nhiếp Vũ Thịnh xong đời rồi! Chính gã họ

Thịnh đó nói cho tôi biết, gã ta có bản lĩnh khiến Nhiếp Vũ Thịnh ngay cả bác sĩ

cũng không làm nổi nữa! Nhiếp Vũ Thịnh, Nhiếp Vũ Thịnh! Cô tưởng hắn ta ghê gớm

lắm, tài giỏi lắm hả? Hắn chỉ là thằng công tử bột cậy thế hiếp người thôi, nếu

không có ông già hắn, không có tiền, hắn chẳng là cái thá gì cả! Cô hãy nghe lời

tôi, bán số cổ phần đó lấy tiền rồi mang con cao chạy xa bay, đừng xen vào mấy

chuyện vớ vẩn của nhà họ Nhiếp nữa! Cô tưởng nhà họ Nhiếp còn hiển hách được như

ngày trước sao? Chưa chi cô đã vội mang con đến nhà họ Nhiếp ở, lẽ nào cô định

gương vỡ lại lành với thằng họ Nhiếp kia à? Đàm Tĩnh, tôi nói cho cô biết, mẹ

kiếp, cô đừng có mơ mộng hão huyền nữa!”

“Bốp!” Đàm Tĩnh dồn hết sức giáng cho Tôn Chí Quân một bạt tai đau điếng.

Toàn thân run rẩy vì tức giận, cô nhìn sững bàn tay mình, có nằm mơ