
Chí Quân
vừa đi vừa và cơm ăn nốt, ra khỏi quán net, hắn ném vỏ hộp cơm vào sọt rác, rồi
hỏi: “Nói đi, cô lại có chuyện gì tìm tôi vậy?”
“Anh hứa với Thịnh Phương Đình những gì rồi?”
“Hơ, đến hỏi tội à! Tôi hứa với hắn ta chuyện gì, thì liên quan chó gì đến
cô.”
“Anh cần bao nhiêu tiền?”
“Tôi không cần tiền, tôi chỉ thích mấy thằng họ Nhiếp tàn đời thôi.”
Đàm Tĩnh cách, đành rút trong túi ra một tờ giấy: “Anh ký cái này đi, tôi cho
anh mười vạn.”
Tôn Chí Quân nhận lấy mở ra xem, thấy lá đơn ly hôn, hắn cười nham hiểm, nói:
“Đàm Tĩnh, có mỗi mười vạn mà định tống cổ tôi à?”
“Thế anh cần bao nhiêu?”
“Năm triệu, thiếu một tệ cũng không được.”
Đàm Tĩnh đồng ý ngay, không buồn chau mày: “Được. Chi phiếu tôi có mang theo
đây rồi, tôi sẽ viết cho anh ngay, anh ký vào đây đi.”
Tôn Chí Quân ngớ người, Đàm Tĩnh đã rút chi phiếu và con dấu riêng ra, nói:
“Tiền gửi trong ngân hàng, anh tự tới đó mà rút. Chi phiếu tiền mặt, đi rút là
lấy được tiền ngay. Đây là tiền của Bình Bình, tôi vốn không muốn động tới,
nhưng bây giờ không động vào cũng không được nữa rồi.” Cô tìm một chỗ sáng hơn
bên dưới cột đèn, kê túi lên đầu gối, cẩn thận viết từng nét một vào chi phiếu,
rồi đứng dậy, đưa cho Tôn Chí Quân, “Một tay đưa tiền, một tay ký đơn. Những lời
anh nói, chắc phải tin được chứ?”
Tôn Chí Quân bị cô ép như vậy, ngớ ra một lúc lâu rồi nói: “Tôi không ly
hôn.”
“Anh không muốn ký? Được, vậy để tôi gọi luật sư tới, bây giờ anh không đồng
ý ký vào đơn ly hôn cũng được, tôi vẫn sẽ đưa anh năm triệu, nhưng anh phải từ
bỏ quyền giám hộ Bình Bình.”
Lúc này, Tôn Chí Quân mới hiểu ra mục đích thật sự của Đàm Tĩnh, hắn cười
nhạt nói: “Đàm Tĩnh, cô muốn giúp gã họ Nhiếp đó đến vậy sao?”
Thấy Đàm Tĩnh không đáp, Tôn Chí Quân biết rõ tính cô, lại mỉa mai thêm câu
nữa: “Được lắm, đúng là qua cầu rút ván, bây giờ cô có tiền rồi, định dùng tiền
để đá tôi đi chứ gì! Học được cái kiểu giống y chang gã họ Nhiếp chết tiệt đó,
các người ngoài mấy đồng tiền bẩn thỉu đó ra còn có cái gì? Cô muốn đá tôi đi ư,
không có chuyện dễ dàng thế đâu!”
Nghe những lời này, Đàm Tĩnh không hề nổi giận, chỉ nói: “Tôn Chí Quân, ngay
từ đầu chúng ta đã có thỏa thuận, chẳng qua tôi không muốn mang bản thỏa thuận
đó ra, vì tôi nghĩ anh đã giúp tôi một việc lớn. Trong thỏa thuận, chúng ta đã
giao ước kể từ khi kết hôn sẽ ly thân, hôm nay tôi hỏi qua luật sư rồi, ly thân
tròn ba năm thì có thể ly hôn, đây là quy định trong Luật hôn nhân. Ra tòa, chỉ
cần tôi đưa bản thỏa thuận kia ra, đương nhiên tòa sẽ xử cho tôi ly hôn. Chính
vì nghĩ tới ngày xưa anh từng giúp đỡ tôi, từng giúp Bình Bình nên sau này tôi
mới giúp anh trả nợ cờ bạc, bây giờ anh cần nhiều tiền như vậy, tôi cũng đồng ý
đưa cho anh. S muốn ép tôi đi tìm luật sư, đưa vụ việc ra tòa giải quyết thế
nhỉ?”
Tôn Chí Quân đạp mạnh vào thùng rác, chửi: “Con khốn nạn! Mày định đá ông đi
như thế à, ông không tha cho mày đâu!”
Nghe Tôn Chí Quân chửi rủa, Đàm Tĩnh chỉ cười nói: “Anh Tôn, hồi xưa khi tôi
quen anh, anh không phải loại người như thế này. Hồi đó, anh là người thấu tình
đạt lý, lại nhiệt thành hào sảng, thấy ai khó khăn anh đều sẵn lòng giúp đỡ.
Buổi tối hôm tôi ngất trên vỉa hè, cũng là nhờ anh đưa vào bệnh viện, giúp tôi
trả tiền viện phí, còn mua trứng gà chưng nước đường cho tôi ăn. Trước đây mọi
người đều khen anh tốt bụng, ai gặp chuyện khó khăn gì cũng đều tìm anh giúp đỡ,
vì anh rất nhiệt tình, ngay cả lúc đi mua rau, anh cũng sẽ mua hộ mớ hành cho bà
cụ đau chân bên hàng xóm… Tại sao mấy năm nay anh biến thành con người khác, tại
sao anh cứ muốn hủy hoại tất cả những ấn tượng tốt đẹp ban đầu của tôi về anh
chứ?”
Thấy Tôn Chí Quân nghệt mặt ra, Đàm Tĩnh nói: “Anh suy nghĩ đi, Đông Viễn sắp
triệu tập họp cổ đông rồi, tôi hy vọng sẽ giải quyết xong vấn đề trước ngày đó
mà không phải tìm luật sư đưa nhau ra tòa ly hôn.”
Dứt lời, Đàm Tĩnh quay ngoắt người bỏ đi, đi một quãng thật xa, cô quay đầu
lại nhìn, thấy Tôn Chí Quân vẫn đứng dưới cột đèn đường, ngây người nhìn về phía
chiếc thùng rác.
Dù vẫn chưa giải quyết triệt để việc ly hôn, nhưng Đàm Tĩnh biết Tôn Chí Quân
đã không còn cách nào khác nữa, giấy thỏa thuận nằm trong tay cô, chỉ cần cô đưa
ra, quan hệ hôn nhân giữa hai người nhất định sẽ được hủy bỏ, quyền giám hộ của
Tôn Chí Quân với Bình Bình đương nhiên cũng không còn nữa.
Cô về tới nhà thì Thư Cầm đã tới chơi, hơn nữa rõ ràng đã nói chuyện với
Nhiếp Vũ Thịnh, hai người ngồi tư lự trên sofa trong phòng khách, ngay cả Tôn
Bình cũng không chạy nhảy nghịch ngợm mà ngoan ngoãn ngồi một bên chơi máy tính
bảng. Thấy cô bước vào, Tôn Bình mừng rỡ reo lên: “Mẹ,” hai người ngồi trong
phòng khách đều quay đầu lại nhìn, Thư Cầm đứng dậy chào cô, còn Nhiếp Vũ Thịnh
vẫn ngồi im chỗ cũ, không hề nhúc nhích.
Đàm Tĩnh thông báo: “Tôi đã đi tìm Tôn Chí Quân, cũng gọi điện thoại tham vấn
luật sư Kiều rồi. Tôi có thể ly hôn với Tôn Chí Quân. Ngay từ đầu chúng tôi đã
ký thỏa thuận ly thân nên nếu đưa ra tòa án thì tòa cũng sẽ xử cho ly