
hôn
Thư Cầm thở phào nhẹ nhõm: “Giờ thì tốt rồi, chúng ta có thể dùng quyền bỏ
phiếu của mình để phủ quyết đề án của Khánh Sinh.”
Nhiếp Vũ Thịnh vẫn không hề lên tiếng. Thư Cầm lại nói tiếp: “Em thật không
ngờ Thịnh Phương Đình lại có thể tuyệt tình đến vậy, vốn dĩ em chỉ nghĩ hắn ta
có chút khúc mắc với Tập đoàn Đông Viễn, xưa nay em vẫn để mắt tới hắn, nhưng
luôn thấy hắn dừng tay đúng lúc. Ngày trước em từng do dự, nhưng rồi vẫn quyết
định tin tưởng hắn, tin rằng hắn ta sẽ không làm chuyện gì quá đáng. Sau khi vào
làm việc tại đây, quả thực hắn luôn tận tâm lo lắng cho anh và Đông Viễn. Em
không thể tin nổi hắn ta lại gây ra cơ sự này. Dù sao chuyện này cũng là em có
lỗi với anh, tại em tiến cử Thịnh Phương Đình vào Đông Viễn làm việc.”
Nhiếp Vũ Thịnh bây giờ mới cất tiếng: “Anh không trách em.”
“Nhưng em tự trách bản thân mình.” Thư Cầm nói, “Em đi trước đây, anh và Đàm
Tĩnh nói chuyện với nhau đi. Những gì em nói vừa nãy, anh hãy cân nhắc thật kỹ
nhé.”
Đàm Tĩnh không hiểu Thư Cầm nói chuyện gì, mà Nhiếp Vũ Thịnh cũng chẳng hé
răng, cô tiễn Thư Cầm ra cửa, đột nhiên Thư Cầm xoay người lại, nắm tay Đàm
Tĩnh, nói: “Đợi một người một năm rất dễ, thậm chí đợi mười năm, tôi cũng đã làm
rồ
i. Nhưng Nhiếp Vũ Thịnh không giống tôi, anh ấy đã chờ là chờ cả đời. Tôi tự
vấn, thấy mình chẳng thể làm nổi chuyện đó. Đàm Tĩnh, cô thật may mắn, thế nên
cô đừng phụ lòng anh ấy nữa. Có những người bỏ lỡ một lần là lỡ cả đời đấy, đừng
để lỡ lại thêm lỡ, cũng đừng đợi đến khi không còn đường lùi mới hối hận.”
Có lẽ mãi mãi về sau, Đàm Tĩnh cũng không sao quên được, khi Thư Cầm nói
những lời này, đôi mắt cô ầng ậc nước. Ngón tay Thư Cầm hơi lạnh, lúc cô buông
tay Đàm Tĩnh ra, Đàm Tĩnh bỗng sực hiểu, vội buột miệng: “Cô…”
Thư Cầm không nói gì thêm, chỉ xăm xăm bước xuống thềm, rồi lái chiếc xe màu
đỏ của mình lao vút đi.
Đàm Tĩnh đứng ngoài cửa hồi lâu, muôn ngàn vì sao lấp lánh trên trời, dưới
ánh đèn thành phố lại trở nên nhạt nhòa và tầm thường, đêm nay không có trăng,
gió đêm đã chớm mang hơi lạnh. Mười năm qua, từ một cô gái ngây thơ trong sáng,
đến bây giờ nếm đủ đắng cay, đứng giữa gió lộng, cô lại chợt ngẩn ngơ. Tựa như
đang mơ vậy, những bông hoa đồng tiền bên cửa đều đã nở, đang đung đưa trong
gió, bất giác cô nghe tiếng con trai gọi mình: “Mẹ ơi, sao mãi mẹ không vào nhà
thế?”
Tối hôm đó, Nhiếp Vũ Thịnh vẫn không nói năng gì với cô, suốt mấy hôm liền
anh đều bận tối mắt tối mũi. Nhờ xem bản tin, Đàm Tĩnh biết được chuyện về sự cố
y tế càng ngày càng ầm ĩ, thậm chí bộ Y tế còn thành lập hẳn một tổ công tác,
phái xuống kiểm tra thêm lần nữa. Nhiếp Vũ Thịnh nhận lấy mọi trách nhiệm về
mình, tuy anh đã thôi việc, nhưng dư luận vẫn không chịu để anh yên, thậm chí
đám cư dân mạng bị kích động còn kêu gào đòi phải phạt anh thật nặng, nói rằng
chuyện anh thôi việc chỉ là tung hỏa mù hòng thoát tội. Sở Công an bắt đầu lập
hồ sơ điều tra, nhưng không tìm thấy bất kỳ chứng cớ nào chứng tỏ Nhiếp Vũ Thịnh
đã nhận hối lộ. Đúng lúc này, một đại diện y dược[1'> của Tập đoàn Khánh Sinh đột
nhiên chủ động thừa nhận đã hối lộ nhân viên hữu quan của khoa Ngoại Tim mạch
bệnh viện Phổ Nhân, trên mạng càng như lửa đổ thêm dầu, lời ong tiếng ve gì cũng
có, cả bệnh viện phải đối mặt với áp lực khủng khiếp.
[1'> Đại diện y dược là người phụ trách công tác mở rộng phát triển mạng lưới
cung cấp dược phẩm, có những người phụ trách bệnh viện, bạn hàng của họ là bác
sĩ, có những người phụ trách hiệu thuốc, bạn hàng của họ là người bán thuốc.
Chủ nhiệm Phương có lần ném vỡ tan một cặp kính, giận dữ: “Rõ ràng là vu
khống! Hội nghị luận chứng chương trình là do tôi chủ trì, những chuyên gia tham
dự đều là các giáo sư hàng đầu về Ngoại khoa Tim mạch trong nước, có uy tín
trong giới học thuật, những người như chúng tôi, chỉ cần bỏ ra mấy trăm nghìn là
có thể mua chuộc được hay sao? Trong đám chúng tôi, hầu hết là chủ nhiệm khoa,
hàng ngày chi phí phẫu thuật thuốc men qua tay chúng tôi đều từ vài triệu đến
vài chục triệu! Một đại biểu y dược bỏ ra có mấy trăm nghìn mà có thể mua chuộc
được chúng tôi sao, đúng là nực cười!”
Nhưng sở Công an không thể không điều tra về lời nói của đại biểu y dược kia,
bởi người đó nói, toàn bộ số tiền hối lộ đều là tiền mặt, nên không có biên lai
nào hết, chỉ mình anh ta có thể đứng ra làm nhân chứng mà thôi.
Khi cùng sở Công an phối hợp điều tra vụ án, Chủ nhiệm Phương giận đến bật
cười: “Anh ta nói mình đã đưa cho khoa Ngoại Tim mạch chúng tôi mấy trăm nghìn,
thế mà các anh tin ngay à? Nếu anh ta bảo đã đưa cho chúng tôi mấy chục triệu,
thậm chí mấy trăm triệu tiền mặt thì các anh tính sao? Các anh là công an, để kẻ
khác nói không thành có, ngậm máu phun người như vậy mà được à?”
Luật sư của Nhiếp Vũ Thịnh càng lợi hại hơn nữa: “Chỉ có nhân chứng thì chưa
thể tạo thành chuỗi các chứng cứ, thân chủ của tôi là một người hết sức ưu tú,
không chỉ trình độ chuyên môn cao, mà gia cảnh cũng rất giàu có, hơn nữa khi hội
nghị luận chứng chương trình diễn ra t