
phải đi bệnh viện liền phụng phịu không chịu. Cuối cùng, Nhiếp Vũ
Thịnh phải hứa đi hứa lại với nó rằng, chỉ đến bệnh viện để ông Phương kiểm tra
lại vết mổ của con thôi, chắc chắn không tiêm mới vui vẻ trở lại, leo lên ghế
sau của ô tô, ngồi vào chiếc ghế an toàn dành cho trẻ nhỏ.
Đàm Tĩnh cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn mang theo tiền mặt và chi phiếu đi
gặp Tôn Chí Quân, cô sợ Tôn Chí Quân lại giở trò đưa ra con số vượt quá khả năng
chi trả, hoặc lật lọng nuốt lời. Suốt quãng đường đi, cô vẫn canh cánh trong
lòng chuyện này. Khi về tới căn phòng thuê trước đây, cô để ý thấy mọi thứ đã
được dọn dẹp tinh tươm, thậm chí Tôn Chí Quân còn nấu ba đĩa thức ăn và một bát
canh, nhìn thấy cô về, Tôn Chí Quân hồ hởi chào: “Ngồi đi, nồi cơm điện hỏng
rồi, anh dùng nồi áp suất nấu cơm, nhưng bị sống, vừa nãy mới nấu lại nồi khác,
có lẽ phải chừng chục phút là chín thôi.”
Đàm Tĩnh thấy anh ta như biến thành người khác, trong lòng vẫn có chút nghi
ngờ, cô nói: “Không cần đâu, tôi ăn rồi.”
“Bữa cơm chia tay của chúng ta, em cũng không chịu ăn một chút sao?”
Đàm Tĩnh nghĩ ngợi một lát, cuối cùng cũng ngồi xuống, nhưng không chịu cầm
đũa. Tôn Chí Quân cầm đũa nếm thử món trứng tráng, suýt chút nữa thì phun ra:
“Phù phù! Mặn quá! Mấy năm không nấu nướng rồi, giờ đến muối nhiều hay ít cũng
không biết nữa.”
Đàm Tĩnh đặt đũa xuống, nói: “Hay để em đi tráng đĩa khác.”
“Ừ, em tráng đi.”
Đàm Tĩnh tráng một đĩa trứng gà, nhìn thấy dưới sàn bếp vẫn còn hai củ khoai
tây, cô bèn thái chỉ, xào thêm đĩa khoai tây chua cay, xong xuôi mới bưng cả hai
món ra. Tôn Chí Quân nếm thử một miếng, khen: “Cơm em nấu vẫn là ngon hơn cả.”
Đàm Tĩnh ngồi im chờ Tôn Chí Quân ăn xong, hôm nay Tôn Chí Quân không uống rượu,
lúc xới cơm còn hỏi lại cô: “Em thực sự không ăn tí nào à?”
Đàm Tĩnh lắc lắc đầu, Tôn Chí Quân ăn như thuồng luồng, nhất là hai món Đàm
Tĩnh làm, Tôn Chí Quân đều ăn hết sạch, cả bát canh cũng chan nốt vào bát, trộn
cơm ăn hết. Ăn xong, hắn buông đũa xuống, lấy tay quẹt ngang miệng, rồi nói với
Đàm Tĩnh: “Đưa đây, anh ký.”
Đàm Tĩnh hỏi: “Anh cần bao nhiêu tiền?”
“Anh không cần tiền.”
Tôn Chí Quân hào sảng nói: “Hồi xưa, anh giúp em không phải vì tiền. Hơn nữa
mấy năm nay em cơm bưng nước rót, tận tụy phục vụ anh, lại trả giùm anh không ít
nợ nần, anh còn đòi tiền em nữa thì chẳng đáng mặt đàn ông chút nào.”
Đàm Tĩnh ngây người, Tôn Chí Quân nhìn lá đơn ly hôn hỏi: “Em có không?”
Đàm Tĩnh đưa bút, Tôn Chí Quân loằng ngoằng ký tên mình lên đó, rồi bảo: “Hôm
nay trời đẹp, chúng ta cùng ra sở Dân chính làm thủ tục ly hôn luôn đi.”
Đàm Tĩnh không ngờ anh ta lại dễ chịu đến vậy, bèn cùng anh ta đến sở Dân
chính. Tại đây, cô thấy người kết hôn thì nhiều, còn ly hôn lại chẳng có ai. Đàm
Tĩnh không ngờ chuyện ly hôn lại dễ dàng đến thế, người ta chỉ hỏi vài câu, hai
bên ký tên, nộp lệ phí rồi lĩnh mỗi người một tờ giấy chứng nhận ly hôn.
Bước chân ra khỏi sở Dân chính, Đàm Tĩnh vẫn còn ngẩn ngơ. Dưới ánh nắng chói
chang, xe cộ và người đi lại trên phố đông như mắc cửi, Tôn Chí Quân nói: “May
mà em chuyển hộ khẩu đến đây rồi, nếu không chúng ta không thể ly hôn được.”
Đàm Tĩnh không nói gì, sau khi bỏ dở đại học, hộ khẩu của cô vẫn để trong
trường, vừa qua Nhiếp Vũ Thịnh mới giúp cô chuyển hộ khẩu đến đây, để tiện cho
con đi học sau này. Tôn Bình phẫu thuật tim xong sẽ có thể đăng ký đi học được
ngay. Nhiếp Vũ Thịnh là người đặc biệt chu đáo trong những chuyện như vậy, anh
sợ con theo hộ khẩu của mình sẽ khiến cô không vui, vì vậy mới tìm người giúp đỡ
làm thủ tục nhập hộ khẩu cho cô đến đây. Không ngờ hôm nay sở Dân chính hỏi đến,
nếu không phải hộ khẩu bản địa, thì phải về địa phương nơi có hộ khẩu thường trú
để làm thủ tục, cho nên Tôn Chí Quân mới nói vậy.
Đàm Tĩnh quyết tâm lấy mấy vạn tệ trong túi ra, bảo Tôn Chí Quân: “Anh Tôn
này, số tiền này anh cứ cầm lấy đi, cảm ơn anh bao năm qua đã chăm sóc mẹ con
em. Còn nữa, cảm ơn anh đã cho Bình Bình một mái nhà.”
Tôn Chí Quân từ chối: “Anh không lấy!”
Đàm Tĩnh cố dúi vào tay Tôn Chí Quân, nói: “Lúc đó em vừa mới sinh Bình Bình,
anh đã vay giúp em không ít tiền để chữa trị cho con, từ đó đến giờ em vẫn chưa
trả được cho anh, nên số tiền này anh cứ nhận lấy đi.” Cô ngừng một lát, rồi nói
tiếp: “Về sau anh nên bớt uống rượu đi, cứ như vậy mãi sẽ hại sức khỏe đấy. Còn
nữa, anh tìm việc khác mà làm, đừng bữa đực bữa cái như vậy, công việc lái xe
cẩu hàng của anh thu nhập cũng đâu đến nỗi, lại còn có bảo hiểm, để mất thì đáng
tiếc quá. Mấy năm nay là em có lỗi với anh, em cũng biết vì sao anh lại đánh
nhau với Phùng Cảnh Huy rồi, thực ra anh vẫn luôn nghĩ cho em…” Nói đến đây cô
đột nhiên lúng túng, chẳng biết nói gì tiếp nữa. Tôn Chí Quân gãi gãi đầu, cười
ngượng nghịu nói: “Ấy, chuyện qua rồi nhắc lại làm gì. Thực ra bây giờ muốn kiếm
việc làm cũng không khó, em biết đấy, anh rất cừ mà.”
Đàm Tĩnh khẽ gật đầu, tự nhiên chẳng biết nên tiếp lời phải, bỗng nhiên cô
lấy hết dũng khí, kiễng chân hôn lên má Tôn Chí Quân một cái, nói: “