
an
Chủ nhiệm Phương biết, Chủ nhiệm Lê nói như vậy có ý là Nhiếp Vũ Thịnh vĩnh
viễn sẽ không tỉnh lại nữa. Ông vội quay đi giấu nước mắt, lần này, sau khi lau
khô nước mắt, ông quyết định nói thật với Đàm Tĩnh: “Chủ nhiệm khoa Ngoại não
nói, tình hình Nhiếp Vũ Thịnh không được lạc quan lắm, cũng có nghĩa là, vết
thương ở sọ não quá nghiêm trọng, các vết thương ngoài da khác đều là thứ yếu
thôi, nếu sọ não bị trọng thương, cậu ấy có lẽ sẽ không tỉnh lại được nữa. Cũng
có thể tỉnh lại được, nhưng trí não sẽ bị ảnh hưởng.”
Phản ứng của Đàm Tĩnh nằm ngoài dự liệu của Chủ nhiệm Phương, cô rất bình
tĩnh, chỉ “ồ” một tiếng. Chủ nhiệm Phương biết phản ứng này của người nhà bệnh
nhân mới là đáng sợ nhất, nếu như khóc òa lên hay có phản ứng quyết liệt khác,
thì còn có thể giải tỏa được phần nào. Ban đầu, ấn tượng của ông về cô không
được tốt, nhưng bây giờ ông lại cảm thấy Đàm Tĩnh thật lòng với Nhiếp Vũ Thịnh,
bởi cặp mắt cô hoàn toàn trống rỗng, thậm chí cô còn không rơi một giọt nước
mắt, chỉ nói vỏn vẹn ba chữ: “Cháu sẽ chờ.”
Chủ nhiệm Phương cảm thấy cô cũng thật khờ, bèn nói: “Đàm Tĩnh, cháu cứ khóc
đi, kìm nén trong lòng sẽ sinh bệnh đó, cháu gái à… cháu nín nhịn như thế… cơ
thể và tinh thần sẽ không chịu đựng nổi đâu… Nhiếp Vũ Thịnh còn trẻ, có thể cậu
ấy sẽ hồi phục lại được, biết đâu ngày mai cậu ấy sẽ tỉnh lại…”
Đàm Tĩnh vẫn không rơi một giọt nước mắt, chỉ lặp lại ba từ đó: “Cháu sẽ
chờ.” Cô nói chậm rãi từng từ một, vẻ rất thản nhiên: “Cả đời này anh ấy không
tỉnh lại, cháu đợi cả đời. Kiếp này chờ không được, cháu sẽ đợi đến kiếp sau.
Anh ấy đợi cháu bao nhiêu năm như vậy, cháu sẽ đợi anh ấy cả đời.”
Thực ra, Đàm Tĩnh đang vô cùng đau khổ. Lúc trước, cô và anh còn xích mích
với nhau, đến nỗi chiến tranh lạnh suốt một thời gian dài. Câu cuối cùng mà
Nhiếp Vũ Thịnh nói với cô là: “Đàm Tĩnh, anh đã dành tất cả để yêu em, nếu em
không cần, thì thôi.”
Có lẽ cả đời Đàm Tĩnh cũng không sao quên được giọng điệu bình thản đến gần
như tuyệt vọng ấy của anh.
Cô còn chưa kịp nói với anh, cô cũng dành tất cả để yêu anh, không phải cô
không cần tình yêu của anh, mà chỉ là nỗi ám ảnh về cái chết của mẹ quá đỗi nặng
nề, đến nỗi cô buộc phải từ bỏ, từ bỏ tình cảm của mình.
Đàm Tĩnh túc trực cả đêm trong bệnh viện, chủ nhiệm khoa Ngoại não nói với
cô, nếu trong vòng hai mươi tư giờ kể từ sau khi phẫu thuật mà Nhiếp Vũ Thịnh
không tỉnh lại, thì sau này khả năng tỉnh lại là vô cùng thấp. Cô ngồi bên cạnh
anh, nhìn y tá làm việc, cô thử gọi đi gọi lại tên anh, kể cho anh nghe những
chuyện trước đây. Cô chỉ rời đi một lát, vì tài xế đến đón Tôn Bình, Tôn Bình
mới bị một phen kinh hãi, cô cũng không muốn con ở lại bệnh viện cùng mình. Hình
ảnh hành lang khoa Ngoại Tim mạch lênh láng máu me chắc hẳn đã trở thành nỗi sợ
hãi cả đời của thằng bé.
Cô ghi âm giọng Tôn Bình vào di động, mở đi mở lại cho Nhiếp Vũ Thịnh nghe,
giọng thằng bé có chút e dè: “Chú Nhiếp ơi, mau tỉnh dậy đi, dậy chơi với con.”
Ngập ngừng một lát, Tôn Bình lại nói tiếp: “Mẹ bảo chú là bố của con, bố Nhiếp
ơi, bố đừng ngủ nữa, mau tỉnh dậy đi.”
Thế nhưng, bất chấp những nỗ lực của cô và các bác sĩ, sau hai mươi tư giờ
đồng hồ Nhiếp Vũ Thịnh vẫn hôn mê, nghiêm trọng hơn, sọ não lại có hiện tượng bị
nhiễm trùng. Khoa Ngoại tiến hành hội chẩn một lần nữa, Đàm Tĩnh thấy Chủ nhiệm
Phương cầm trên tay kết quả chụp CT sọ não mà tay run lẩy bẩy, thỉnh thoảng ông
lại gỡ mắt kính ra lau. Cuối cùng cô cũng nhận ra một sự thật rằng, có lẽ Nhiếp
Vũ Thịnh sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Thư Cầm có đến bệnh viện thăm Nhiếp Vũ Thịnh mấy lần, lần cuối cùng cô đến là
để khuyên Đàm Tĩnh, vì Đàm Tĩnh đã liên tục hai ngày hai đêm không chợp mắt. Thư
Cầm nói: “Đàm Tĩnh, cô phải ráng lên, bây giờ chúng ta vẫn còn một việc quan
trọng nữa. Thịnh Phương Đình và Tập đoàn Khánh Sinh ngày mai sẽ triệu tập đại
hội cổ đông, yêu cầu phát hành thêm cổ phiếu. Bây giờ cả hai bố con ông Nhiếp
Đông Viễn đều đang hôn mê, như vậy có thể nhận định là không còn năng lực hành
vi dân sự, Bình Bình hiện là cổ đông lớn nhất, mà cô lại là người giám hộ cho
nó, cô nhất định phải ngăn bọn họ lại.”
Thấy Đàm Tĩnh không phản ứng gì, Thư Cầm lại nói tiếp: “Cô nhất định phải làm
bằng được, bởi đây là Đông Viễn, là tâm nguyện của Nhiếp Vũ Thịnh, sau khi bố
anh ấy bị hôn mê, anh ấy vẫn luôn hy vọng có thể sống một cuộc sống yên bình,
đợi cho đến khi bác trai tỉnh lại.”
Thư Cầm hết sức lo lắng cho tình trạng hiện tại của Đàm Tĩnh, lo cô không thể
đến tham gia đại hội cổ đông, nên ngày hôm sau, Thư Cầm đến công ty từ sáng sớm.
Trong hành lang, cô tình cờ chạm mặt với Thịnh Phương Đình, kể từ sau lần đ
i co trước, cô chẳng buồn nói năng gì với Thịnh Phương Đình nữa, đôi bên giờ
chẳng khác gì người xa lạ. Nhưng hôm nay cô lại chủ động tiến tới, bảo Thịnh
Phương Đình: “Anh làm vậy là giậu đổ bìm leo, trong khi Nhiếp Vũ Thịnh còn trong
bệnh viện, mấy người nhất định không chịu hoãn đại hội cổ đông, khăng khăng đòi
triệu tập họp đúng thời gian d