
nh cả, tại sao tôi lại phải cho Tôn Chí Quân tiền, điều này chẳng
hợp logic chút nào.”
“Vâng, đúng là chẳng hợp logic chút nào, nhưng cũng chính hôm đó Nhiếp Vũ
Thịnh đưa con đến bệnh viện tái khám, bị anh trai của bệnh nhân tấn công, đâm
mười bốn nhát dao. Anh muốn tôi và Tôn Chí Quân ly hôn vào đúng hôm đó, bởi anh
biết rõ hôm đó là ngày mà con tôi phải đi bệnh viện khám lại, anh sợ tôi sẽ đưa
con đi khám nên đã lợi dụng Tôn Chí Quân, dùng kế điệu hổ ly sơn để tách tôi ra,
như vậy bất luận thế nào Nhiếp Vũ Thịnh cũng sẽ phải đưa con đến viện, thật tiện
cho hung thủ ra tay!”
“Cô Đàm, tôi có thể kiện cô về tội vu khống đấy. Tôi không quen biết kẻ tấn
công Nhiếp Vũ Thịnh, tôi cũng không có lý do gì để thuê người ta ra tay với anh
ta. Anh ta bị người nhà bệnh nhân đâm trọng thương, tôi cũng rất lấy làm tiếc.
Cô Đàm, tâm trạng của cô tôi rất hiểu, nhưng cô không thể nhận định rằng tôi là
kẻ chủ mưu tấn công Nhiếp Vũ Thịnh được, đây là tội hình sự nặng, cô nói bừa như
vậy thật không nên chút nào.”
Đàm Tĩnh khẽ hít vào một hơi, lặng thinh không đáp. Một lúc lâu sau, cô mới
nói: “Được thôi, tôi cũng không nên gán hành vi ác ý như vậy vào anh, nhưng anh
là anh em cùng cha khác mẹ với Nhiếp Vũ Thịnh, vậy tại sao lúc này anh không hỗ
trợ anh ấy, mà lại giúp đỡ Tập đoàn Khánh Sinh?”
Thịnh Phương Đình gập lưng xuống, đáp: “Tôi họ Thịnh, theo họ mẹ tôi, họ này
rất hiếm, cô không biết cũng chẳng có gì là lạ, bởi cô không hiểu gì về ngành
hàng dược liệu và tiêu dùng nhanh. Có điều thấy Nhiếp Vũ Thịnh không liên tưởng
ra được, tôi cũng bất ngờ. Gia tộc họ Thịnh là cổ đông lớn nhất đứng đằng sau
công ty Dược phẩm Khánh Sinh. Tập đoàn Khánh Sinh do rất nhiều công ty nắm giữ
cổ phần, những công ty này đều đăng ký ở quần đảo Cayman, phía sau là rất nhiều
quỹ tư nhân nắm giữ cổ phần, mà các quỹ này đều thuộc một gia tộc, đó chính là
gia tộc họ Thịnh. Tổ tiên dòng họ Thịnh đã tạo ra thương hiệu ‘Lạc Sinh Ký’, thế
hệ sau lại gia nhập ngành sản xuất y dược, Tập đoàn Khánh Sinh chính là công ty
liên doanh giữa Trung Quốc và nước ngoài do ông ngoại tôi từ nước ngoài về đầu
tư thành lập, nói thật với cô, tôi luôn bị coi như nghịch tử của gia tộc, nên
tôi đã quyết phải làm điều gì đó ra trò cho dòng họ mình thấy.”
Đàm Tĩnh nói: “Trừ trước đến giờ tôi không biết hóa ra anh lại có thân phận
như vậy một việc tôi muốn cho anh biết, dù Nhiếp Vũ Thịnh không biết anh là ai,
nhưng năm đó khi anh ấy biết mình còn có một người anh em khác, thoạt đầu anh ấy
đã phản ứng rất gay gắt, thậm chí không thể chấp nhận được sự thật này. Nhưng về
sau anh ấy đã hiểu ra, anh ấy từng nói với tôi rằng: có anh chị em là một chuyện
tốt, bởi vì như thế anh ấy sẽ không còn cô độc trên cõi đời này nữa, chỉ có điều
anh ấy không biết người đó đang ở đâu, sống như thế nào.”
Thịnh Phương Đình vẫn giữ giọng điệu đầy khách khí, nói: “Cám ơn cô đã nói
cho tôi biết những điều này, nhưng tôi sẽ không thay đổi chủ ý đâu. Tuy rằng
trước kia tôi đã từng yêu cô.”
Đàm Tĩnh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng giọng Thịnh Phương Đình vẫn thản
nhiên như đang thảo luận về thời tiết vậy: “Ngày trước khi cô mới vào công ty
làm việc, tôi thấy cô rất đặc biệt, nhưng thật không ngờ cô lại là người yêu cũ
của Nhiếp Vũ Thịnh. Khi cô kể cho tôi nghe mọi chuyện, tôi đã nhận ra rằng giữa
hai ta không thể có kết quả gì. Cả đời này, những thứ tôi theo đuổi dường như
chẳng bao giờ có thể đạt được, bất luận tôi có cố gắng thế nào chăng nữa. Tôi
nhớ tôi đã không biết cha mình là ai, xung quanh tôi người ta đều có gia đình
toàn vẹn, chỉ riêng tôi là không có, thậm chí tôi còn không dám hỏi mẹ, bởi tôi
sợ bà sẽ buồn. Mẹ tôi là người phụ nữ xuất thân trong một gia đình Hoa kiều giàu
có và danh tiếng, năm đó bà quyết tâm sinh ra tôi, cũng đã phải chịu rất nhiều
áp lực. Mặc dù bà không bị cả họ tộc phỉ nhổ, nhưng vẫn có rất nhiều người trong
dòng họ không chấp nhận việc làm đó của bà, bao gồm cả ông ngoại tôi nữa. Ông
ngoại tôi ngoài việc kinh doanh, còn là một họa sĩ vẽ tranh quốc họa có tiếng,
cũng vì thế, từ nhỏ tôi đã nỗ lực học vẽ, có lẽ cô không biết, tôi đã từng học
vẽ quốc họa mười năm, bút vẽ tòe ngòi chất đầy mấy thùng to, chật cả tầng hầm
ngôi nhà bên Mỹ. Giữa các anh chị em ngang hàng trong họ tộc, tôi là người có
năng khiếu nhất, nhưng ông ngoại tôi nhất định không chịu dạy tôi, ông nói dục
vọng của tôi quá lớn, không phù hợp ý cảnh của tranh quốc họa. Thật là một lý do
nực cười phải không? Ngày nhỏ người mà tôi ngưỡng mộ nhất là anh họ mình, bởi vì
anh ấy được ông ngoại cho phép vào phòng họa của ông, xem ông vẽ. Còn tôi, dù có
nỗ lực đến đâu, dù có vẽ đẹp hơn anh họ bao nhiêu lần, ông cũng không cho tôi
bước vào trong phòng họa nửa bước. Khi lớn lên, tôi càng cố gắng hơn nữa, thi đỗ
vào một trường đại học nổi tiếng thế giới, vào làm ở một công ty đa quốc gia
danh tiếng, tôi đã chọn công ty bán hàng tiêu dùng nhanh, bởi Tập đoàn Đông Viễn
đi lên từ ngành này. Tôi muốn chứng minh mình xuất sắc hơn tất cả mọi người,
nhất là,