
i chữa bệnh cho Bình Bình. Nhớ đến bệnh của Bình Bình, cô lại nhớ ra tuần sau
có hẹn Nhiếp Vũ Thịnh. Hôm đó đúng vào giờ làm, vốn cô có thể đổi ca, nhưng bây
giờ từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, không có cách nào đổi ca cả, chẳng lẽ
vừa làm được mấy ngày đã xin nghỉ? Bản thân còn đang trong thời kỳ thử việc,
những đồng nghiệp khác sẽ nghĩ về cô thế nào? Hơn nữa đi gặp Nhiếp Vũ Thịnh, đối
với cô, thật đúng là nhiệm vụ khó hoàn thành.
Nhưng chỉ lát sau cô đã không cho phép mình nghĩ nữa, tất cả mọi khó khăn đều
sẽ qua đi, bây giờ cô sẽ đi đón Bình Bình về nhà, rồi nấu cơm cho con ăn. Dù thế
nào chăng nữa, cuộc sống cũng vừa lóe lên một tia hy vọng, cô lạc quan nghĩ, tốt
hơn nhiều so với trước đây rồi.
Đón con xong, cô đưa con đi mua thức ăn, trên đường đi cậu bé kêu đói, cô lại
bỏ hai tệ mua bánh trứng gà ở chợ cho con ăn. Cô biết Bình Bình ăn xong bánh
trứng gà cũng no rồi, vì thế chỉ mua hai món ăn. Giờ này thức ăn ở chợ đều đã ôi
nên khá rẻ, đằng nào cũng chỉ làm cho người lớn ăn, có qua quýt một chút cũng
không sao.
Tôn Bình không trèo được cầu thang nên cô phải cõng con trên lưng, còn tay
xách đồ lên gác, vừa dừng lại vừa thở hổn hển, đã nghe thấy tiếng Tôn Bình vang
lên trên vai mình: “Bố ở nhà!”
Quả nhiên trong nhà có người, bởi cửa chống trộm không đóng., cửa gỗ cũng chỉ
khép hờ. Tim Đàm Tĩnh đập thình thịch, phần vì vừa mới trèo cầu thang, phần vì
mấy câu Tôn Chí Quân nói lần trước khi ra khỏi nhà. Cô lo rằng anh ta sẽ gây sự
cãi nhau với mình trước mặt con, sẽ lại toang toác không biết giữ mồm giữ miệng.
Bây giờ cô chỉ hy vọng Tôn Chí Quân đã say khướt, như thế còn đỡ hơn, ít ra anh
ta sẽ không cãi nhau với cô.
Cô đẩy cánh cửa đang khép hờ, rồi khom người xuống, Tôn Bình từ trên lưng cô
tụt xuống, nói: “Bố uống say rồi.”
Quả nhiên, Tôn Chí Quân đã ngủ mê mệt trên ghế sofa, không biết trời trăng gì
nữa, cũng may chưa bị nôn tí nào. Đàm Tĩnh xua tay với con trai, Bình Bình liền
ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ. Cô mở cửa sổ cho thông gió, mới phát hiện ra đĩa
mầm đậu để bên cửa sổ đã bị thối. Mấy hôm nay bận quá, không có thời gian tưới
nước, nên mầm đậu đã héo khô hết cả. Cô đổ mầm đậu vào sọt rác, rồi rửa đĩa, đi
ra phòng khách thấy Tôn Chí Quân vẫn say bí tỉ, mùi rượu nồng nặc, chắc hẳn
không thể tỉnh dậy ngay được, nên cô lại vào bếp nấu cơm.
Lúc vo gạo, cô hơi ngập ngừng, nhưng rồi vẫn lấy hai bát gạo. Dù Tôn Chí Quân
không ăn thì ngày mai cô cũng có thể hâm lại ăn. Đặt nồi cơm xong, cô bắt đầu
rửa rau, xào thức ăn, đến khi ăn xong bữa tối thì cũng đã hơn tám giờ, cô đi tắm
cho Bình Bình rồi lại rửa bát, rửa xong bát quay ra, đã thấy Bình Bình ngủ say
sưa.
Cô quá mệt mỏi và buồn ngủ, tắm xong cũng đi ngủ luôn. Vừa chợp mắt chưa được
bao lâu, bỗng nhiên cô nghe thấy có tiếng động trong phòng khách. Lần trước Tôn
Chí Quân say rượu đã ngã từ trên sofa xuống, nên cô lo lắng mò dậy, mở của ra
ngó, thấy Tôn Chí Quân đang ngồi trên bàn ăn cơm, anh ta chan canh vào cơm húp
sùm sụp. Đàm Tĩnh định quay trở lại giường, bỗng nghe thấy anh ta nói mà đầu còn
không buồn ngẩng lên: “Cô ra đây, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Đàm Tĩnh sợ làm con thức giấc, cô nghĩ ngợi giây lát rồi đóng cửa phòng lại,
bước đến bên bàn, hỏi: “Chuyện gì?”
“Lần này bị bắt giam, tôi cũng mất cả việc, nợ cờ bạc vẫn chưa trả được,
không chừng vài ngày nữa người ta sẽ tìm đến đây, cô đưa Bình Bình tạm lánh
đi.”
Đàm Tĩnh không ngờ anh ta lại nói ra những lời như vậy, cô ngây người một lát
rồi hỏi: “Rốc cuộc anh nợ người ta bao nhiêu tiền? Tại sao người ta lại tìm đến
nhà?”
“Chẳng phải đã nói với cô rồi đó sao? Hai vạn!” Tôn Chí Quân nhếch mép, “Lũ
chó đó việc gì cũng dám làm, không chừng sẽ hắt sơn đỏ vào cửa nhà mình, nói
chung đến lúc đó cô đừng sợ là được.”
Đàm Tĩnh nén giận: “Rốt cuộc anh đã gây ra chuyện gì ở bên ngài hả? Không cờ
bạc thì không chịu được ư? Nhỡ may người ta tìm đến nhà thật, hàng xóm láng
giềng sẽ nói gì? Chủ nhà sẽ nghĩ thế nào? Cái nhà này vừa tốt vừa rẻ, nếu chủ
nhà sợ phiền phức, không cho chúng ta thuê nữa, thì anh bảo tôi đi đâu tìm nhà
bây giờ?”
Tôn Chí Quân hừ một tiếng, đặt cạch cái bát xuống: “Vậy cô đưa cho tôi tiền
trả nợ đi!”
“Tôi không có hai vạn.”
“Thế thì nói làm gì, cô dẫn con tạm lánh vài ngày, lũ người đó không tìm thấy
tôi, sẽ phải chịu thôi.”
Đàm Tĩnh tức quá, liền ngồi phịch xuống bên bàn, không nói câu nà
“Hối hận rồi à? Chồng cô là vậy đấy, ai bảo cô lấy tôi!” Tôn Chí Quân lại đom
một bát cơm nữa, rồi đổ tất cả chỗ thức ăn còn lại vào bát, trộn hết lên ăn
tiếp: “Bây giờ cô đi tìm thằng họ Nhiếp đó vẫn còn chưa muộn đâu.”
“Tôi không còn gì với Nhiếp Vũ Thịnh cả, sao lúc nào anh cũng nhắc đến anh ta
thế?”
“Ngày nào cô cũng tơ tưởng đến nó, lại không cho phép nhắc đến nó à?”
“Ai ngày nào cũng mơ tưởng đến anh ta?”
“Ồ, còn chối à? Cô có chối tôi cũng biết cô ngày nào cũng tơ tưởng đến nó.
Hay cô tìm nó đòi hai vạn tệ, trả nợ cho tôi đi, tôi đảm bảo sau này sẽ không
nhắc đến nó trước mặt cô nữa.”
Đàm Tĩnh nói: “Tôi không th