
ể đi tìm Nhiếp Vũ Thịnh đòi tiền được.”
“Đương nhiên là cô không thể đi rồi, sao cô không xem lại xem bây giờ mình ra
sao, thằng họ Nhiếp đó còn thích được cô không?”
Đàm Tĩnh đứng lên, mệt mỏi im lặng đi vào phòng ngủ, lại nghe thấy Tôn Chí
Quân cười nhạt sau lưng: “Cô không đi, tôi đi.”
Đàm Tĩnh quay phắt lại, trừng mắt nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì?”
“Cũng chẳng làm gì cả, thằng họ Nhiếp đó đầy tiền, theo nó đòi hai vạn tệ
tiêu, chắc đơn giản thôi đúng không?”
“Anh dựa vào cái gì mà đòi tiền Nhiếp Vũ Thịnh?”
“Không liên quan đến cô.”
Cuối cùng, Đàm Tĩnh cúi đầu nói: “Xin anh đấy.”
“Xin tôi à? Để tôi suy nghĩ đã. Nhưng mà sợ không trả được, cũng chẳng còn
cách nào.”
Đàm Tĩnh nhẫn nhịn: “Chuyện nợ nần, để tôi tìm cách.”
“Được, tôi chờ tin của cô đấy. Không cần biết cô có tìm thằng họ Nhiếp đó hay
không, chỉ cần cô đưa cho tôi hai vạn trả nợ, tôi đảm bảo sẽ không làm chuyện gì
khiến cô không vui nữa.”
Sau khi trở vào phòng ngủ, Đàm Tĩnh nhìn Bình Bình đang ngủ say, không khỏi
thở dài. Cô không biết những lời Tôn Chí Quân nói là thật hay giả, nhưng chuyện
anh ta nợ tiền người ta cũng không phải lần đầu. Lúc đầu, cô còn trả nợ hộ anh
ta mấy lần, nhưng về sau, biết đó là một cái thùng không đáy, nên cô không chịu
đưa tiền cho anh ta cất nữa. Thế nhưng bây giờ dường như anh ta càng ngày
càngằng chân lân đằng đầu, thậm chí bắt đầu dùng Nhiếp Vũ Thịnh để uy hiếp
cô.
Dù sao cô cũng quyết không mở mồm đòi tiền Nhiếp Vũ Thịnh thêm lần nữa. Cô đã
không còn tư cách gì để đòi tiền anh nữa rồi.
Hai vạn... Cô đi đâu kiếm hai vạn bây giờ... Tuy trong sổ tiết kiệm cũng có
chừng ấy, nhưng đó là tiền để dành phẫu thuật cho Bình Bình, sao cô có thể lấy
số tiền đó đem lấp vào cái thùng không đáy này chứ?
Trong mâu thuẫn và lo lắng, Đàm Tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Thứ Bảy, Nhiếp Vũ Thịnh trực đêm, đằng nào cũng không thể ngủ trong phòng
trực nên anh mang theo máy tính xách tay để tra tài liệu. Bệnh viện đương nhiên
không có wifi nhưng anh đã mua một chiếc thẻ Internet, như vậy cũng đủ dùng. Hồi
đầu, mấy cô y tá còn tưởng anh lén lút chơi game, sau này mới phát hiện ra anh
toàn xem tài liệu bằng tiếng Anh, MSN ở góc dưới bên phải thường xuyên nhấp
nháy, bởi rất nhiều bạn của Nhiếp Vũ Thịnh đều đang du học ở Mỹ, do lệch múi giờ
nên khi anh trực đêm thì bên kia lại đúng vào ban ngày, vì thế họ cũng thường
hay thảo luận một số vấn đề qua MSN, về cơ bản những đều họ nói đều liên quan
đến chuyên môn.
Tối hôm nay không có ca phẫu thuật nào, anh được yên tĩnh cho đến tận tảng
sáng, thật là hiếm có. Nhiếp Vũ Thịnh đi pha cho mình một ly cà phê đặc, nhân
tiện đứng lên vận động chân tay. Cả hành lang tỉnh lặng như tờ, mấy cô y tá trực
vẫn đang gà gật, đưa tay lên che miệng ngáp. Đúng lúc này, chuông điện thoại nội
bộ reo lên, điện thoại vào lúc này thường là cuộc gọi khẩn cấp, quả nhiên, y tá
vừa nghe trợn tròn mắt, vội cúp điện thoại chạy thẳng đến phòng trực.
Nhiếp Vũ Thịnh đoán chắc lại có ca cấp cứu, quả nhiên anh nghe mấy cô y tá
thở không ra hơi gọi: “Bác sĩ Nghiệp, có một bệnh nhân bị tai nạn, gãy xương
sườn, có lẽ bị thương cả vào phổi, 120 đưa ngay đến đây bây giờ! 15 phút nữa đến
phòng Cấp cứu”.
“Bác sĩ nào đi cùng xe?”
“Là bác sĩ Mã ở phòng Cấp cứu”
Nhiếp Vũ Thịnh tạm yên tâm, bác sĩ Mã tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã làm ở phòng
Cấp cứu được gần 3 năm, hơn nữa lại xuất thân là bác sĩ Ngoại khoa, rất giàu
kinh nghiệm. Những xử lý ban đầu chắc sẽ làm rất tốt, như vậy có thể tranh thủ
được nhiều thời gian hơn cho cuộc phẩu thuật sắp tới. Anh lập tức đi chuẩn bị
phẫu thuật
Mổ xong ca này, trời cũng đã gần sáng. Tuy điều hòa trong phòng mổ rất lạnh
nhưng Nhiếp Vũ Thịnh vẫn ướt đẫm mồ hôi. Quay trở lại phòng trực đi tắm, anh
thấy thấy thấm mệt, các đồng nghiệp làm ca sáng đã lục tục đến đi làm, tuy là
cuối tuần nhưng Chủ nhiệm Phương theo thông lệ vẫn ghé qua bệnh viện từ sớm, vì
thế không ai dám lơ là. Nghe thấy bảo có ca mổ cấp cứu. Chủ nhiệm Phương chỉ hỏi
ai là bác sĩ mổ chính, ai mổ phụ, nghe nói Nhiếp Vũ Thịnh mổ chính, ông không
hỏi gì thêm nữa, đi thẳng đến phòng trực.
Nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh bò ra bàn viết lời căn dặn bệnh nhân, sắc mặt tái
mét, Chủ nhiệm Phương biết ai trực đêm xong cũng đều như vậy, huống hồ gần sáng
lại phải mổ cấp cứu, thật không còn gì mêt mỏi hơn, ông bèn đưa túi sữa trong
tay mình cho Nhiếp Vũ Thịnh: “Sư mẫu của cậu cứ bắt tôi phải mang theo. Tôi cầm
mãi trên xe, vẫn còn ấm đấy, cậu biết tôi ghét nhất là uống sữa mà, thôi, giải
quyết giúp tôi đi”
Nhiếp Vũ Thịnh đang vừa đói vừa khát lại vừa mệt, vội vàng uống hết túi sữa
rồi cùng Chủ nhiệm Phương đi thăm bệnh nhân. Vừa quay lại giao ban cho đồng
nghiệp làm ca sáng, điện thoai lại reo, thấy số của Thư ký Trương, anh không
muốn nghe cho lắm. Nhưng mới sáng sớm đã gọi cho anh thế này, chắc hẳn là kêu về
nhà ăn cơm, anh lại mới trực đêm xong, vừa khéo có cớ để từ chối.
Ai ngờ nghe xong mới biết sáng sớm hôm nay ông Nhiếp Đông Viễn phải đến bệnh
viện kiểm tra sức khỏe. Thư ký Trương khé