
ngay tại chỗ.
Là tên khốn kiếp nào, cô
sẽ lột da nó…
Quản gia cười khổ, “Tìm
thấy trong phòng tiểu thiếu gia”.
Quá mức tức giận, cô
không nói nên lời.
Được rồi, là do cô sơ
xuất, đáng lẽ tài liệu quan trọng phải giữ cẩn thận, hơn nữa trong nhà lại có
một cậu nhóc rất hiếu động và tò mò. Làm sao bạn có thể trút giận lên một
đứa trẻ mới 3 – 4 tuổi chứ?
Ba đến tuổi trung niên
mới có con trai, thế nên rất cưng chiều nó. Trong nhà, quả thực tiểu quỷ này
chính là một ông trời con, cô muốn mắng cũng không được. Chấp nhận số
phận, cô nhận lấy, lặng lẽ trở về phòng thu dọn tàn cục.
Được rồi, nói thật ra thì
cô cũng là một trong những kẻ chiều cho nó hư!
Là con gái một đã lâu,
khó khăn lắm trong nhà mới có thêm tiếng khóc, tiếng cười của trẻ con, làm cho
ngôi nhà yên ắng bấy lâu bỗng trở nên có sức sống. Cô rất yêu ông trời
con cứ quấn quít lấy mình, miệng bập bẹ gọi chị, đòi cô ẵm nó, bất kể nó
làm cái gì thì cô đều không thể trách tội. Nhất là khi nó mở to đôi mắt
trong veo, thuần khiết lại vô tội mà nhìn cô thì…
“Chị ơi…”, thằng bé vặn
vặn đầu ngón tay, do dự đứng ở cửa, “Quản gia nói em đã làm sai rồi…”
“Không sao!”, rõ ràng là bực bội muốn chết, mười ngón tay vội vàng gõ bàn phím,
đánh lại những phần nó đã làm hư nhưng miệng vẫn là không thể buông lời trách
mắng.
“Nhưng…”
“Khải Khải ngoan nào, đến
bên này chơi đi, đợi chị làm xong sẽ chơi với em.”
“Vâng”, lúc này nó lại
rất thức thời mà ngồi xuống bên cạnh giường, giữ yên lặng như một quý ông nhỏ.
Tên nhóc này, rất biết
quan sát sắc mặt người khác, hiểu được khi nào có thể gây chuyện, khi nào thì
nên ngoan ngoãn, khó trách mọi người coi nó như bảo bối, yêu thương tận đáy
lòng.
Kỳ lạ, sao không thấy
trang tiếp theo… Tay trái lật giở, đang cố gắng ghép lại câu… “Này, không
được động vào cái đấy”.
Lạc Diệc Khải ngồi yên
không được bao lâu lại bắt đầu sờ soạng lung tung kia liền nhanh chóng rút tay
về, liếc trộm chị gái một cái.
Tìm không thấy, xem ra
phải làm lại trang này.
Cô không ngẩng đầu, vẫn
cắm mặt vào bàn phím, cố gắng đào ra những ký ức còn đọng lại.
3 giờ sáng hôm sau, cuối
cùng cũng ráng làm xong, tuy rằng không tốt như cũ nhưng cũng coi là hoàn
chỉnh.
Đấm đấm bả vai đau nhức,
thằng nhóc quậy phá kia sớm đã bị quản gia ôm về phòng đi ngủ, nghiêng đầu nhìn
thấy quyển ghi chép đã ngả màu, tự nhiên đưa tay mở nó ra.
Điều này thực sự là lạ.
Rõ ràng cô đã mệt đến không mở được mắt, ngả đầu xuống là có thể ngủ li bì
nhưng vẫn ngồi ở đây, đọc những dòng tâm tình của người khác, thậm chí cô còn
không biết người đó là ai.
Cái gọi là biến số, còn
gọi là biến hạng có tiêu chuẩn phân loại đặc biệt, nó có thể dựa vào những trị
số khác nhau, hoặc xuất hiện giá trị khác nhau, hoặc thay đổi thuộc tính.
Chẳng hạn như ông trời
đột nhiên cao hứng, đổ xuống một chậu nước, coi đây là biến. Người qua đường có
thể được chia thành bị ướt và không bị ướt. Lấy an toàn giao thông là biến, có
thể chia thành gặp tai nạn hoặc không gặp tai nạn. Lấy vận mệnh là biến, có thể
được chia thành may mắn và bất hạnh. Mà… gặp biến quỷ rồi, tôi quả thực là
không may, bị đụng xe, hơn nữa lại bị ướt không còn ra hình gì!
Để làm kịp báo cáo thống
kê, tôi cả đêm ngủ không ngon giấc. Thế mà lại bị trượt, đụng vào thành chia
làn đường. Đây là nỗi nhục nghiêm trọng nhất mà tôi phạm phải trong cuộc đời
này!
Một mạch chạy thẳng tới
trường học, lấy bản báo cáo ra, quả thực là vô cùng thê thảm. Nói chính xác hơn
thì thậm chí nó có thể vắt ra nước.
Đáng chết, đáng chết,
đáng chết! Bị ông thầy thống kê nói tới nói lui muốn vỡ cả đầu.
Lấy tâm trạng là biến,
có thể chia thành trời nắng, trời đầy mây và… như tôi hiện tại, mây đen dày đặc
Cái biến đáng ghét kia,
tôi luôn bị phân loại ở nơi không muốn bị phân loại.
Muốn gặp em, nhớ nụ cười
của em, ít nhất nó có thể làm cho tôi cảm thấy khá hơn. Dường như tôi đã
có chút hiểu được, tâm trạng như vậy là biểu hiện cái gì, hoặc có thể nói thực
ra tôi đã sớm biết, chỉ là bản thân không dám thừa nhận mà thôi.
Lấy tình yêu là biến, có
thể chia thành yêu tôi và không yêu tôi.
Biết em lâu như vậy,
luôn ở bên cạnh em, nếu không có biến, phải chăng tôi và em vẫn sẽ tiếp tục như
thế này? Không có biến, phải chăng sẽ không cần phân loại? Nhưng, tình yêu
đến rồi, một người khác cũng xuất hiện. Nhìn nụ cười ngây ngô mơ mộng của em,
tôi mơ hồ nhận thức được sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau giờ học, đứng ở cổng
trường đợi em suốt 3 tiếng đồng hồ, từ lúc mưa to như trút nước đến khi mưa tạnh,
em vẫn không đến. Hôm qua rõ ràng đã hẹn là cùng ăn cơm, nhưng em không
đến. Tôi không biết mình đã đợi bao lâu, rồi như thế nào về tới nhà, người
thì nóng nhưng trái tim lại lạnh.
Thế nhưng khi em gọi
điện đến, dùng giọng nói nhẹ nhàng xin lỗi và hỏi tôi có chờ lâu không thì
miệng lại không tự chủ được mà thốt ra: “Không, trời mưa rất lớn, anh chỉ đợi
một lúc rồi đi.”
Tôi sợ em sẽ áy náy,
không nỡ để em phải buồn.<