
: “Không đứng đắn...... Không được đả thương nàng”, Bất Tam, Bất Tứ, kỳ thực là tên hai người này? Làm sao lại có người mang loại tên này? Nghe qua rất buồn cười, nhưng Nguyễn Chân Chân một chút cũng cười không được, bởi vì hắn trước khi chết, lại còn quan tâm đến tính mạng của nàng, không cho người ngoài tới giết nàng.
Nàng làm sai rồi sao? Hạ thủ đả thương lầm một người có lòng tốt khó gặp? Nàng từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ không gặp qua người tốt, nàng không biết dạng người gì mới xem như người tốt, tựa hồ lúc này đây gặp, lại bị nàng đánh đến mức sắp mất tính mạng.
Nguyễn Chân Chân tiếp tục lui ở góc phòng, hai tay gắt gao ôm lấy hai đầu gối của mình, lén lút đem mặt vùi vào hai cánh tay, khóc rấm rứt......
☆☆☆
Nguyên Dắng không chết. Hắn không chỉ có không chết, còn sống được rất tốt, không chỉ có sống được rất tốt, sau đó còn đang tính toán thêm những mưu ma chước quỷ thiếu đạo đức.
Chợt nghe thấy hắn bản thân bị trọng thương, bất cứ lúc nào cũng có thể đến địa phủ để trình diện, một đám người làm khó dễ Nguyễn Chân Chân lúc trước nay người trước tiếp nối người sau, thúc ngựa đuổi tới, đông nghìn nghịt một nhà.
“Có nặng lắm không? Có nguy hiểm tính mạng hay không?”
“Rốt cuộc là hôn mê hay sắp chết vậy? Sao lại không có một chút động tĩnh?”
“Đúng đó, sao hơi thở ra nhiều hơn hít vào vậy?” Lúc này màn đêm buông xuống, vài người tụ tập thành một nhóm, giơ cao đuốc, trên cao nhìn xuống vị Nguyên gia công tử nằm ở trên giường kia, nhắm chặt hai mắt vẫn cứ mê man bất tỉnh, bảy miệng tám lời hỏi nữ đại phu duy nhất trong phòng.
Nữ đại phu không nói một lời, chỉ hé miệng cười, đi đến bên cạnh bàn cầm lấy giấy bút “Xoát xoát xoát” khai ra phương thuốc.
“Nga, hiểu rồi, có thể uống thuốc chính là còn có thể cứu, nói như vậy, hơn nửa khắc sau hắn sẽ chết đúng không......” Vây quanh giường, cô chủ khách sạn, nói được một nửa, đột nhiên im bặt, thức thời nhìn hai vị lão bộc luôn luôn canh giữ ở trong phòng vẻ mặt vạn phần khẩn trương, nhanh chóng thu nhỏ miệng lại: “A, ý của ta là Nguyên công tử của chúng ta nhất định có thể trường mệnh trăm tuổi, tai họa ngàn năm......” Nghe vậy, lão bộc vừa lòng thu hồi ánh mắt giết người, rốt cục yên tâm.
Nữ đại phu khám bệnh tuổi không lớn, cũng là đại danh thần y lừng lẫy, nàng nguyện ý ra tay cứu giúp, công tử khẳng định sẽ không chết được, cái gọi là đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời, nhất định phải đi đốt pháo ăn mừng một phen mới được!
Chỉ tiếc, trong phòng này trừ bỏ hai người bọn họ vui mừng khôn xiết như vậy, sẽ tìm không ra được người thứ ba.
Nghe...... “Ai!” Có người đang thở dài.
“Xong rồi xong rồi, lần này không được may rồi!” Có người ai thán.
“Ai đã hạ thủ vậy? Sao lại nhẹ đến thế? Trước khi xuống tay chưa ăn cơm no sao?” Có người đang hỏi.
“Nguyệt đại phu, người không chẩn đoán lầm chứ? Không bằng chẩn lại một lần nữa đi? Lầm chẩn sẽ không tốt đâu......” Còn có người đang chất vấn chất lượng tay nghề của nữ thần y, tựa hồ không đem bệnh nhân chẩn ra thành bệnh tình nguy kịch là không cam lòng mà.
Luôn luôn đứng ở góc tường, không yên bất an, đang chịu lương tâm khiển trách, Nguyễn Chân Chân sau khi nghe thấy những lời này, ngạc nhiên không thể tin vào của lỗ tai mình. Bọn họ...... Không phải bằng hữu của Nguyên Dắng sao? Cho dù không phải bằng hữu, cũng nên là hương thân, hàng xóm, cho dù không có tình nghĩa, cũng xác nhận ngày xưa không oán, ngày gần đây không cừu, cớ gì? Muốn rủa hắn đi tìm chết?
“Khụ! Món nợ ta hứa tháng này trả cho hắn, lại không xong, đến cuối tháng này, ta tính tính...... Tổng cộng là một trăm ba mươi bốn lượng. Ông trời ơi, ta phải chạy nhanh về nhà nhìn xem còn có cái gì có thể cầm nữa không.” Nói chuyện là Hoàng Phủ tiên sinh mở trường dạy học.
“Kia tính cái gì nha, ta còn nợ hắn hai trăm tám mươi chín lượng bạc, mấy khẩu đất cằn của ta hắn lại nhìn không vừa mắt, giờ cũng cầm không được nữa nè!” Khiêng cái cuốc, cuốn ống quần, mới từ trong vườn bước vào, mặt Tiểu Cù khổ đại sầu thâm.
“Ai, ta nói, Khúc phòng thu chi, lần này ngài tự mình chạy đến, là muốn thừa dịp Nguyên công tử chết, muốn đục nước béo cò thu hồi này toà nhà đúng không? Gian nhà rách nát ngoài cửa trấn nhiều năm không sửa chữa dột nát hết, quý nhân ngài thật sự ở không nổi nữa sao?” Cô chủ khách sạn cười hì hì châm chọc: “Xem bàn tính ngài lần này đánh cũng thật vang! Bất quá ta chỉ không hiểu, ngài tốt xấu gì cũng quản lí bạc trấn này nhiều năm, số bạc ngài kiếm được thường ngày chạy đâu mất hết rồi?”
“Vậy còn ngươi? Ngươi tới làm gì? Chẳng lẽ khách sạn của ngươi cũng thiếu tiền của họ Nguyên sao?” Khúc phòng thu chi chế giễu, mặt vẫn cứ vân đạm phong khinh, không thừa nhận cũng không phủ nhận, hỏi ngược lại: “Còn có nữ nhân Hoa Trà Yên kia luôn e sợ thiên hạ không loạn hôm nay sao lại không đến giúp vui......” Hắn còn chưa dứt lời, từ ngoài phòng một nữ nhân trẻ tuổi trang phục đạo sĩ và đạo cụ hạng nặng giống như trận gió vọt vào, một tay cầm kiếm gỗ đào, một tay cầm một lá bùa, trên vai còn mang một gói đồ to. Mọi người nhìn lên, đú