
yên dì của cô đi, xong việc tôi sẽ cho cô một khoản hậu hĩnh.”
“Tôi không cần tiền thưởng của anh.” An Vân Thương lạnh giọng cự tuyệt, lách mình đi lên lầu.
“Mạc Sâm, cô ta không muốn thì cho em đi.” Tả Lâm Lâm cười híp mắt nũng nịu dựa vào lòng Lương Mạc Sâm.
Lương Mạc Sâm dịu dàng vuốt mái tóc của cô ta, giọng nói bật ra lại vô cùng lạnh lùng: “Cô muốn? Tả Lâm Lâm, cô còn chưa có tư cách đó.”
Tả Lâm Lâm sững người, toàn thân như bị dội một thùng nước đá, cô ta biết mình vừa không cẩn thận chọc giận hắn. Tả Lâm Lâm vội vàng rụt người, ra vẻ đáng thương: “Mạc Sâm, vừa rồi em chỉ nói đùa thôi, anh đừng tức giận, sau này em tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.”
“Ngoan, hôm nay anh mệt rồi, em về nghỉ ngơi trước đi.” Lương Mạc Sâm đẩy Tả Lâm Lâm ra rồi lên cầu thang, đi theo An Vân Thương.
Tả Lâm Lâm muốn đi theo nhưng cô ta biết tính tình của Lương Mạc Sâm rất đáng sợ nên đành yên lặng oán trách An Vân Thương, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn rời đi.
Trên lầu, An Vân Thương đến phòng của dì Trầm Nguyệt và dượng Lương.
Bên trong phòng có hai vị bác sĩ ngồi trên ghế, ba cô y tá, tất cả bọn họ đều đang thì thầm thảo luận. Gian bên trong có một chiếc giường lớn, dượng Lương Khải nằm trên chiếc giường đó, sắc mặt dượng tái nhợt, ngồi bên cạnh là dì Trầm Nguyệt gầy gò tiều tụy, dì đang yên lặng ngắm nhìn Lương Khải.
Hình ảnh này làm An Vân Thương đau lòng, không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của y tá, bác sĩ, cô vội chạy đến ôm cổ Lâm Trầm Nguyệt: “Dì Trầm Nguyệt, tại sao lại thành ra thế này? Dượng Lương làm sao vậy ạ? Dì xem tiều tụy đến mức này rồi, con mới ra khỏi nhà được mấy ngày thôi đó.”
Lâm Trầm Nguyệt không ngờ còn được gặp lại An Vân Thương, bà rất vui, nước mắt cứ thế trào ra: “Vân Thương, mấy ngày hôm nay dì nhớ con muốn chết, sáng nay dì còn đang nghĩ không biết bao giờ mới thấy con nữa.”
“Dì đừng khóc, chẳng phải con đã ở đây rồi hay sao. Dì Trầm Nguyệt à, dì mau nói cho con biết ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
“Được, chúng ta sang phòng bên cạnh nói chuyện.” Mấy ngày hôm nay vì chồng sinh bệnh nên Lâm Trầm Nguyệt không thể ngủ lại ở gian phòng này, đành chuyển sang phòng bên cạnh ngủ.
An Vân Thương không phản đối: “Dạ.”
Nhưng vừa đi ra đã thấy Lương Mạc Sâm đứng ở cửa, khóe miệng cười khẽ nhếch lên: “Lâm phu nhân, hai người cứ tâm sự thoải mái, không cần lo lắng cha tôi tỉnh dậy sẽ tìm phu nhân, có tôi ở đây rồi.”
Lâm Trầm Nguyệt không để ý đến hắn, lôi kéo An Vân Thương đi ra ngoài.
Nhưng An Vân Thương thì rất ngạc nhiên trước cách xưng hô của Lương Mạc Sâm đối với dì Trầm Nguyệt. Trước đây hắn luôn gọi là dì nhưng bây giờ lại gọi bằng danh xưng Lâm phu nhân xa lạ.
Vừa ra đến cửa bọn họ nghe thấy tiếng nói của Lương Mạc Sâm vang lên sau lưng: “An Vân Thương, cô nhớ nói chuyện với Lâm phu nhân, tôi chờ tin tốt của cô.”
An Vân Thương không trả lời hắn mà yên lặng kéo dì Trầm Nguyệt ra ngoài, cô biết hắn ta đang nhìn chằm chằm vào lưng cô, nhớ đến khuôn mặt méo mó tươi cười của hắn, cô cảm thấy rét run.
Sang phòng bên cạnh, vừa vào trong dì Trầm Nguyệt đã nhanh chóng đóng cửa lại, thả tay An Vân Thương ra, dì tức giận ngồi lên giường, vành mắt ngấn lệ: “Vân Thương, dì cũng không biết hiện tại phải sống tiếp thế nào, Lương gia bây giờ quá kinh khủng, dượng Lương của con vẫn chưa tỉnh lại, dì không biết mình có thể trụ được bao lâu.”
“Dì Trầm Nguyệt, rốt cuộc căn nhà này đã xảy ra chuyện gì, dì nói cho con nghe đi.” An Vân Thương thấy dì Trầm Nguyệt khóc, tay chân bắt đầu luống cuống.
Lâm Trầm Nguyệt cũng không giấu diếm, nói ra hết những chuyện về thân thế của Lương Mạc Sâm mà bà nghe được vào ngày hôm đó.
“Khi còn bé cậu ấy bị hành hạ, bị tổn thương nên bây giờ muốn trả thù. Mạc Tư đã vào tù, ba của cậu ấy cũng bệnh không dậy nổi rồi, dì chỉ là mẹ kế, mà cũng không thể coi là mẹ kế vì cậu ấy không phải con trai ruột của Lương Khải. Hiện giờ ngoài việc chăm sóc cho Lương Khải, dì không biết mình nên làm gì nữa.”
Lâm Trầm Nguyệt khóc rất đau đớn, mỗi lời bà nói đều rất thật. An Vân Thương nghe xong thân thế của Lương Mạc Sâm cũng cảm thấy hắn đáng thương, nhưng nghĩ tới những việc hắn đã làm, cô lập tức thu hồi lại sự thương cảm.
Lương Mạc Sâm muốn báo thù cũng được, nhưng người mẹ kế hành hạ hắn đã chết từ lâu, hơn nữa Lương Mạc Tư cũng không làm gì quá đáng với hắn, tại sao hắn có thể đưa anh em đã sống với nhau nhiều năm vào ở tù chung thân được? Hắn thật sự… quá độc ác.
Nhưng cho dù nghĩ như vậy, An Vân Thương cũng không muốn giúp Lương Mạc Tư, mặc kệ chuyện gì xảy ra với anh ta cũng không có quan hệ gì với cô, cô bắt đầu suy nghĩ không nên để dì Trầm Nguyệt ở lại nơi xấu xa này.
Lương Mạc Sâm để cô đến thuyết phục dì Trầm Nguyệt rời khỏi chỗ này cũng là một chuyện tốt.
Chờ dì Trầm Nguyệt khóc một lúc để giải tỏa những u uất trong lòng, An Vân Thương mới nói với bà: “Dì Trầm Nguyệt, dì xem, trong khoảng thời gian này dì không được nghỉ ngơi tốt nên đã biến thân thể thành cái dạng gầy gò đến mức này, con nhìn thấy rất xót xa, nếu không dì dọn ra ngoài ở cùng con đi, hoặc chúng ta quay