
dài, giọng u buồn, từ chối không cho cô quay người
lại, hai tay ôm chặt không chịu buông.
Sống mũi cay cay, cứ thế dần dần lan tới từng nơron
thần kinh, đến ngay cả những đầu ngón tay cũng có cảm giác tê liệt, không thể
lật người, Diệp Tề Mi đưa tay cầm lấy hai bàn tay anh áp vào má mình, đột nhiên
lại nghĩ đến buổi tối mà cô đã tức giận đá tất cả mọi thứ trên giường xuống
đất, rất thèm có ai đó ôm mình, cảm thấy lạnh, lúc này được anh ôm chặt trong
lòng, cảm giác như mình vừa từ một thế giới khác trở về. Không muốn nói gì,
nghiêng nghiêng đầu, cô nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay anh.
Giấc ngủ này thật dài.
Cứ nghĩ rằng bản thân mình đã quen với việc mất ngủ,
thì ra chỉ cần phần mình thiếu kia quay lại, tất cả sẽ trở về quỹ đạo bình
thường.
Cô vẫn ngủ rất nhanh và rất sâu, hai bàn tay cuộn tròn
đặt trong lòng bàn tay anh, cơ thể anh cũng cảm thấy rất thỏa mãn, tự nhiên và
sung sướng chừa ra một vị trí vừa vặn với cô trong lòng mình.
Cuối cùng tiếng chuông điện thoại reo mãi không ngớt
đã đánh thức Diệp Tề Mi, cả cơ thể cuộn tròn trong vòng tay anh, không thể cử
động, cô cố gắng vươn tay ra với chiếc điện thoại di động ở đầu giường, hai
ngón tay đã chạm vào được nó, nhưng không thể cầm chặt, được nửa đường thì rơi
xuống đất.
Đẩy anh ra, Thành Chí Đông từ từ lỏng tay trong cơn
ngái ngủ, cuối cùng cô cũng đã nhặt được điện thoại lên bắt máy, giọng trợ lý
Tiểu Mai nghe rất khẩn thiết: “Luật sư Diệp, thân chủ chị hẹn đã đến rồi, chị
đang đi trên đường ạ? Cô ấy hỏi còn phải đợi bao lâu nữa?”.
Cô nhìn đồng hồ sau đó đặt tay lên trán rên rẩm, cổ
nhân đã nói “Hồng nhan là mầm họa”, giờ thì cô đã thấm thía ý nghĩa của câu này
rồi.
Cô vội vàng ngồi dậy mặc quần áo, anh lật người lại ôm
chặt lấy eo cô.
“Mau bỏ tay ra, em còn phải đi làm”.
“Đừng đi nữa, nghỉ một hôm được không”.
“Nghỉ? Em đã hẹn thân chủ rồi, rất quan trọng”.
“Đừng làm nữa, anh nuôi em”.
Không nghe thấy cô trả lời, cô chụm năm đầu ngón tay
lại, rất kiên quyết dí vào trán anh, dùng sức dí cho tới khi đầu anh ngửa về
phía sau, cuối cùng cũng phải tỉnh ngủ.
“Anh đừng làm nữa, em nuôi anh”.
Trong ánh nắng buổi sớm đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn
còn hơi mọng đỏ, vừa ngồi dậy nên mái tóc xõa tự nhiên trên vai, trông hơi lạ
so với hình ảnh gọn gàng nghiêm chỉnh hàng ngày.
Anh đã tỉnh hẳn, biết là mình nói sai, nhưng anh rất
thật lòng.
Tề Mi rất khác, nhưng đôi khi thật sự anh mong cô
giống như những người con gái khác, ngoan ngoãn đón nhận sự nuông chiều của
người đàn ông, ở nhà an nhàn hưởng thụ, anh đã không còn là một cậu bé hay
chàng thanh niên mới lớn bồng bột nữa, nếu đã nói như thế, nghĩa là sẽ mang lại
cho cô một cuộc sống đầy đủ nhất.
Cô luôn giống như một Nữ hoàng, mạnh mẽ, kiên định,
độc lập, dường như cô không cần gì, không thiếu gì.
Mặc dù đã bước vào thế giới của anh, nhưng vẫn giữ lại
cho mình một không gian rộng lớn phía sau, có thể lại về bất cứ lúc nào, bỏ lại
anh một mình, tiếp tục tự do bay nhảy.
Cô như vậy… khiến anh luôn không có cảm giác an toàn.
Cô vội vàng mặc áo, hơi nhăn, thôi bỏ đi, cô sẽ giải
thích, một lần nữa với tốc độ như đang chiến đấu cô chỉnh đốn lại trang phục
của mình rồi vội vội vàng vàng đi ra cửa.
“Đợi đã”. Anh cũng rất nhanh, “Anh đưa em đi”.
“Không cần đâu, em sẽ gọi xe, mấy ngày nay em toàn làm
thế”. Xỏ chân vào đôi giày đế bệt, suýt thì ngã về phía sau.
“Xe của em đâu?”. Một tay vơ chìa khóa xe, một tay đưa
ra đỡ lấy cô, Thành Chí Đông thắc mắc.
“Bị đâm hỏng rồi, đang sửa”.
Đã đi tới trước cửa thang máy, nghe thấy vậy liền thất
kinh, “Đâm hỏng? Sao lại bị đâm hỏng? Chuyện xảy ra bao giờ?”.
“Tai nạn xe cộ, hai ngày trước khi anh từPhilippines về”.
“Tai nạn xe!”. Tiếng nói vang lên trong thang máy vọng
lại khá lớn, cô bịt chặt hai tai nhìn anh, vẻ mặt trách móc.
“Em bị tai nạn xe sao không nói với anh, có bị thương
ở đâu không?”. Nói xong đột nhiên nhớ lại lúc nhìn thấy cô ở dưới tòa nhà cô ở
ngày hôm đó, anh lắp bắp, tâm trạng rất phức tạp: “Tề Mi, em…”.
“Là tại em, lúc đó sức khỏe không tốt lại vội vàng ra
sân bay mới xảy ra tai nạn”. Nghĩ lại vẫn thấy rất đau, nhưng giờ không phải
lúc để nói tới chuyện này, cô chỉ thuật lại qua loa.
“Em ra sân bay để làm gì? Nếu sức khỏe không tốt, em
còn ra sân bay làm gì?”. Cửa thang máy bật mở, cô bước ra trước bị anh kéo lại.
Cô nhíu mày, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt
của anh, trái tim lại mềm nhũn, hơi quay đầu sang bên, cằm tì vào vai anh, Diệp
Tề Mi nói nhỏ: “Em đã rất lo, muốn tới Philippines”.
Nói xong muốn đi tiếp, nhưng anh nhất định không buông
tay.
“Em đã có hẹn với thân chủ rồi, Chí Đông, Chí Đông”.
Cô van nài.
Trái tim như đau thắt lại, cổ họng như bị ai bóp
nghẹt, trong giây lát anh không thể suy nghĩ bất cứ điều gì.
Chỉ có một ý nghĩ duy nhất, phải giữ lấy cô ấy, vĩnh
viễn, bất chấp mọi giá.
Giữa sảnh tòa chung cư yên tĩnh không người qua lại,
nhân viên bảo vệ đang đứng nhìn họ với ánh mắt kì lạ từ ngoài cổng lớn, anh ôm
rất chặt, má áp vào đầu cô, giọng cầu khẩn: “Bảo B