
i lạc rất hiếm thấy trong giới thương
nhân, lời nói và hành động đều ăn ý với nhau, mới tiếp xúc vài lần đã cảm thấy
rất thân thiết, trên sân golf cũng là kì phùng địch thủ, hai người nhanh chóng
trở nên cởi mở thân tình.
Trên bàn tiệc hết người này đến người khác tới chúc
rượu, chúc qua chúc lại, cứ vậy mãi cũng nhàm, Liêm Vân vỗ vai anh: “Chí Đông,
mình tới chỗ khác đi”.
Kết quả là hai người cùng nhau đến một quán bar nhỏ
kiểu Nhật, nằm ở góc một con đường khá yên tĩnh, bên ngoài treo một tấm rèm màu
xanh.
Rượu Sake của Nhật được hâm nóng, mùi hương ngây ngất,
cốc nhỏ và tròn, chỉ dùng mấy đầu ngón tay để cầm, tên rượu cũng rất hay, gọi
là: Một giọt mất hồn.
“Anh hay tới đây không”. Các khách hàng người Nhật
thường mời anh tới những nơi riêng tư kiểu quán này, những món mà ông chủ quán
mang ra đều có mùi vị rất khác biệt, mặc dù rất quen với những nơi như thế này
nhưng anh có cảm giác nơi này không giống với phong cách của Liêm Vân, Thành
Chí Đông vừa dùng đũa gắp sashimi vừa hỏi.
“Không, đây là nơi tôi và bà xã đến vào buổi hẹn đầu
tiên”. Rất ít động đũa, Liêm Vân uống hết cốc này tới cốc khác.
“Bà xã?”. Lần đầu tiên thấy anh ấy nhắc tới vợ mình,
Thành Chí Đông cười: “Nơi này được đấy, lần sau đưa cô ấy tới, tôi cũng mang
theo một người”.
“Anh kết hôn rồi sao?”. Liêm Vân hơi ngạc nhiên, cùng
là người trong giới doanh nhân, mặc dù trước kia không quen biết, nhưng cái tên
Thành Chí Đông nổi như cồn, Liêm Vân chưa từng nghe thấy ai nói anh ta đã có
gia đình.
Nghe thấy hai từ kết hôn, anh thở dài: “Chưa, cô ấy
không đồng ý”.
Liêm Vân vô cùng kinh ngạc, sau đó anh vội lấy bình
rượu rót đầy cốc, kết luận một câu rất cảm xúc: “Đừng nghĩ nữa, đàn bà trên thế
giới này, chẳng có ai khiến chúng ta được yên ổn cả”.
Bà chủ quán mặc bộ quần áo kimono mang một bình rượu
được hâm nóng lên, nghe thấy vậy lấy tay che miệng cười: “Anh Liêm lại than thở
rồi, anh hãy khuyên anh ấy, toàn tới uống rượu một mình, thật chẳng vui gì cả”.
“Vợ anh đâu?”.
“Tối qua gọi điện thì thấy báo đang ở Mexico, giờ thì
không biết, tôi nghĩ chắc đang ở một nơi nào đó ở Bắc Mỹ”.
Trả lời như vậy… chẳng trách cứ phải than thở, giờ thì
Thành Chí Đông đã hiểu.
Thành Chí Đông không tiện hỏi nhiều, lấy tâm trạng anh
ta không được tốt, anh cũng không uống nữa, quả nhiên là Liêm Vân uống say
khướt.
“Để tôi đưa anh về, đừng uống nữa”.
“Không cần đâu, tôi gọi lái xe đến”. Mặc dù đã líu hết
cả lưỡi, nhưng nghe cách nói xem ra vẫn còn tỉnh táo.
Cũng được, anh nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình
lần sờ tìm điện thoại, sau đó im lặng…
Thưa ngài, thứ mà ngài đang cầm trong tay là bình rượu
có biết không hả?
Lại nhớ tới cảnh rất lâu trước đó anh đã phải kéo anh
chàng ma men Andy về nhà, anh cười đau khổ, đưa tay ra lấy giúp anh ta chiếc
điện thoại ở trên bàn, tay còn chưa chạm vào vỏ điện thoại thì nó đã đổ chuông,
anh đập đập vào vai Liêm Vân: “Này, anh có điện thoại, có nghe không?”.
Vừa rồi vẫn còn đang nói chuyện thế mà giờ đã nằm
nhoài ra bàn không buồn nhúc nhích.
Tin tưởng anh tới vậy sao? Thôi vì tình bạn giữa những
người đàn ông, anh nhấc máy.
Đầu dây bên kia một giọng nữ vang lên rất nhỏ, đặc sệt
khẩu âm miền Nam, “Vân à?”.
“Xin lỗi, Liêm Vân say quá, tôi đang định đưa anh ấy
về nhà”.
“Say rượu?”. Giọng nói kia có vẻ lo lắng, “Ở đâu? Có
say lắm không? Hay là để tôi qua đấy đón anh ấy”.
“Cô đến đón? Cô là ai?”. Không hiểu chuyện gì. Thành
Chí Đông vừa nói vừa nhíu mày.
“Tôi là vợ anh ấy”. Cô ta trả lời rất chắc chắn, không
hề do dự.
Vợ? Không phải đang ở nước nào đó ở Bắc Mỹ sao? Lẽ nào
cô ta định đáp chuyên cơ tới đón?
Rèm cửa lại mở, có khách vào, càng về đêm, quán rượu
nhỏ này càng có nhiều khách đến. Thú vị hơn cả là những người đi theo hội rất
ít, đa số là tới một mình, gọi một bàn sashimi, cùng với rượu Sake, cứ thế ngồi
trầm ngâm uống.
Liêm Vân ngồi bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì, cảm
giác mệt mỏi, anh quay lưng dựa vào quầy bar thở hắt ra.
Vô tình liếc mắt thấy nơi chiếc bàn nhỏ ở một góc
quán, có bóng một cô gái đơn độc ngồi đấy, trước mặt là một đĩa cá hồi đỏ tươi,
trên bàn ăn chỉ có một món đó, cá được thái mỏng tan, dưới ánh đèn miếng thịt
đỏ tươi gắp trên đầu đũa trở nên trong suố, khi uống rượu cô ta cứ cầm cả chiếc
cốc nhỏ tròn đó mà ngửa cổ lên đổ vào họng, hai mắt nhắm hờ, uống xong rồi còn
liếm một vòng quanh môi.
Bình thường anh ít khi chú ý tới những chuyện nhỏ mà
lại chẳng liên quan gì đến mình như vậy, nhưng hôm nay không khí thật quái dị,
không thể kiềm chế ánh mắt của mình, bất giác anh đưa tay tìm điện thoại và bấm
số.
Không cần bấm từng số, ấn nút gọi nhanh, phải mấy hồi
chuông đổ mới có người nhấc máy, giọng Diệp Tề Mi thong thả: “A lô?”.
“Tề Mi”. Vừa nghe thấy tiếng cô anh lập tức có cảm
giác yên lòng, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, anh nói chậm rãi: “Em vẫn chưa ngủ
sao?”.
“Mấy giờ rồi? Em đang xem lại đơn khởi tố, còn anh?”.
“Tối nay anh về đấy được không?”.
“Được chứ”. Nếu anh là việc muộn, thỉnh thoảng cũng sẽ
về căn hộ của