
hiên cảm thấy đau lòng, dùng đôi tay đang bị còng của mình kéo
những sợi tóc mà cô vô tình cắn trong miệng, nhẹ nhàng xoa vết răng hằn
trên môi cô.
Cô không né tránh, ngồi bất động, đến khi chuyển đèn xanh, vẫn không nhúc nhích.
Thời gian cứ trôi đi, không gian trầm lắng…
“Em yêu anh sao?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
“Có ý nghĩa gì không? Mười phúc trước anh giết người, những ngón tay vuốt ve người tôi đầy mùi máu tanh và tội ác…”
“Anh rửa tay rồi.”
An Dĩ Phong nhìn Tư Đồ Thuần giơ tay lên trước mặt, má phải hắn nhói đau.
Mặc dù Tư Đồ Thuần dồn hết sức để tát hắn, nhưng hắn không cảm thấy đau
chút nào. Vì hắn biết cái tát của một cô gái dành cho người đàn ông
khiến cô vô cùng thất vọng, chứ không phải là cái tát của một cảnh sát
dành cho tội phạm…
Hắn biết, cô yêu hắn, cô hy vọng hắn là người
đàn ông tốt để cô có thể gửi gắm trọn đời, có thể yêu không chút hối
hận. Nhưng hắn chỉ là một tên giết người, đến chết cũng không hết tội,
ngay cả lúc đang hẹn hò với cô mà hắn vẫn có thể tranh thủ đi giết người được.
“Xin lỗi!” Khi nói ra hai từ ấy, hắn thực sự muốn cười
nhạo thế giới này. Mẹ kiếp, đây là thế giới gì vậy? Cô muốn đưa hắn ra
toà, muốn lấy mạng hắn, thế nhưng người nói xin lỗi vẫn là hắn.
Vậy mà thái độ của cô như muốn nói: “Nói xin lỗi cũng vô dụng, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Hắn nắm chặt tay cô đang đặt trên chiếc vô lăng, vừa định dỗ dành cô thì
chiếc xe đằng sau sốt ruột bấm còi inh ỏi, phá tan chút lãng mạn cuối
cùng của họ!
Tư Đồ Thuần hất tay hắn ra, chân nhấn ga loạn xa.
“Cái xe quái quỷ gì thế này!” Cô rủa thầm.
Cô đập mạnh tay lên vô lăng, xe vẫn không nhúc nhích.
Đây là chiếc xe việt dã mà Hàn Trạc Thần mới mua nên An Dĩ Phong phải nhắc cô: “Em đang giẫm lên phanh xe.”
Hắn vừa dứt lời, cô liền giẫm mạnh lên chân ga, chiếc xe vọt về phía trước. Thật tội nghiệp cho hắn, vai lại bị va vào xe, bị đau thêm một chỗ nữa. Hắn đành phải thắt chặt dây an toàn, không thì chưa đến được sở cảnh sát, hắn đã mất mạng rồi.
Còn cách sở cảnh sát một con phố, Tư Đồ Thuần cho xe dừng lại trước một hồ phun nước.
Cô hỏi hắn: “Tại sao anh lại phải đi giết người?! Anh biết rõ là nếu anh không đi, chúng ta…”
“Hắn giết anh em của anh, anh phải báo thù”, An Dĩ Phong nói.
“Thế giới này có luật pháp.”
“Luật pháp ở đâu? Em lấy ra cho anh xem nào.”
“Anh!” Lần nay hắn làm cô bực bội đến mức không thể chịu nổi. Cô hét lên: “An
Dĩ Phong, ngoài việc chém giết ra, anh có hiểu một chút đạo lý hay
không?”
“Đạo lý? Xã hội đen không có đạo lý, xã hội đen chỉ có
các quy tắc. Ăn miếng trả miếng, đây là quy tắc đầu tiên trong giới xã
hội đen. Anh không giết hắn, làm sao xứng đáng với những người anh em đã chết, làm sao còn mặt mũi nhìn những anh em còn sống! Vả lại, nếu anh
không giết hắn, hắn cũng sẽ giết anh.”
“Anh giết hắn, hắn giết
anh, trả thù lẫn nhau như thế sẽ không có hồi kết! Anh định cả đời này
cứ mù quáng chém chém giết giết thế à?”
“Không.” Hắn nhìn cô, lần đầu tiên hắn nghiêm túc nói với cô. “Rồi sẽ có một ngày, An Dĩ Phong
này trở thành ông trùm xã hội đen, tất cả mọi người trong giới đều phải
nghe anh, đến lúc đó anh sẽ không giết người nữa.”
Cô kinh ngạc
nhìn hắn, dã tâm của hắn làm cô sợ hãi đến mức không nói nên lời. Cô
nhìn hắn rất lâu, phát hiện ra rằng, điều thực sự làm phụ nữ mê mẩn
không phải là hắn thôi không bỡn cợt nữa, mà chính là sự nghiêm túc chân thành của hắn.
An Dĩ Phong nói: “Thế giới của bọn anh cũng có
quy tắc, cũng có tình cảm. Bây giờ đang loạn là bởi các bang phái muốn
tranh giành địa bàn và thế lực của nhau, chia năm xẻ bảy. Đợi đến khi
anh thu phục được tất cả rồi, sẽ không còn tranh giành nữa, không còn
chém giết trả thù nữa.”
“Anh không thể làm được.”
“Anh có thể! Nếu không phải vì anh cả không muốn anh đối đầu với Kỳ Dã, thì anh đã sớm…”
“Kỳ Dã?” Tư Đồ Thuần ngắt lời hắn. “Kỳ Dã đã tung hoành trong giới giang hồ bốn mươi năm rồi, thế lực rất mạnh, anh không thể đấu lại bọn chúng.”
“Em sai rồi! Em đừng nghĩ rằng không ai dám làm gì Kỳ Dã, thực ra Kỳ Dã đã
sớm suy sụp. Mấy năm nay Trác Cửu không quản bất cứ việc gì nữa, chỉ có
con trai hắn là Trác Diệu hoành hành bá đạo, mặc sức làm càn. Vài đệ tử
ruột của Kỳ Dã cũng oán hận, chẳng qua là giữ thể diện cho Trác Cửu nên
không nói ra thôi. Hơn nữa, người của Kỳ Dã cũng không phục Trác Diệu,
luôn muốn tìm cơ hội để lật đổ hắn.”
Đàn ông có sức hấp dẫn nhất
không phải là lúc tha thiết nói câu “Anh yêu em”, mà là lúc họ say mê
nói đến lý tưởng với lòng kiên định. Khuôn mặt vốn khôi ngô, tuấn tú của An Dĩ Phong cộng thêm sự tự tin càng làm tăng thêm vẻ tuấn tú của hắn.
“Chỉ cần Trác Cửu chết thì Kỳ Dã nhất định sẽ nổi loạn để tranh giành vị trí đại ca. Nếu anh tính không nhầm, sẽ có người liên hệ với đại ca của
anh, tìm chỗ dựa… Đến lúc đó, thời thế sẽ thay đổi…”
“Anh…” Tư Đồ Thuần hoang mang nhìn hắn. “Anh sẽ giết Trác Cửu?”
An Dĩ Phong không e dè trả lời: “Đúng, anh đã lên kế hoạch hết rồi! Nếu
không phải vì đại ca ngăn cản, anh đã ra tay từ lâu rồi.”
“Anh
không thể phạm